Một mình Kiều Luyến, đi thất lạc trên đường phố.
Cô không biết hiện tại nên đi nơi nào, tùy tiện tìm một vườn hoa, ngồi ở trên ghế dài.
Chung quanh tiếng động ồn ào, để cho cô không hợp.
Trong vườn hoa rất náo nhiệt, người đến người đi.
Mỗi người đều biểu lộ không giống nhau, có người thất tình, khóc đi qua bên người cô.
Kiều Luyến cũng muốn khóc.
Nhưng từ tám năm trước, cô đã hiểu, khóc không có ý nghĩa.
Cô cảm thấy trong lòng giống như là bị chất đầy sợi bông, ngăn chặn hoảng loạn.
Rõ ràng làm sai trong công việc không phải do cô tạo thành, thậm chí cô
còn có thể cầm ra chứng cứ, nhưng kết quả, lại muốn cô gánh chịu sao?
Cô càng nghĩ càng thấy bất công, hít sâu một hơi, cũng ép không xuống cảm giác bị thất bại này.
Khổ tâm đau khổ tám năm, cô mới bước ra bước đầu tiên, làm sao lại khó như vậy?
Đang suy tư, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi vang lên.
Tâm tình cô không tốt, tùy hứng không để ý đến.
Tiếng chuông reo thật lâu, cuối cùng dừng lại.
Cô cứ ngồi ở trên ghế dài như vậy, vẻ mặt mờ mịt, giống như một đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ.
Cô cắn môi dưới, cúi đầu.
Cô từ nhỏ ngậm lấy thìa vàng chào đời, cơm ngon áo đẹp vài chục năm, nhưng tám năm trước, gia tộc phá sản, cha mẹ chết bởi một trận đại hỏa, em
trai không tốt, cô mới lần đầu nhận thức nhân tính thiện ác.
Ngay từ đầu, vì sinh kế, cô bôn ba bốn phía.
Về sau, vì đi học, tiếp tục phấn đấu.
Cô từ người trên người, biến thành ai cũng có thể khi dễ.
Sinh hoạt đã gian khổ, vì sao còn có nhiều người nhìn cô không vừa mắt như vậy?
Cô bỗng nhiên đưa tay ra, bưng kín mặt mình.
Không có rơi lệ, chẳng qua là cảm thấy hơi mệt.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng trước mặt, bỗng nhiên ảm đạm.
Cô hơi sững sờ, hạ tay xuống, đập vào mi mắt đầu tiên, là một đôi giày da màu đen, còn có quần tây thẳng tắp.
Theo đôi chân thon dài, chậm rãi đi lên, liền đối đầu với ánh mắt đạm mạc của Thẩm Lương Xuyên.
Anh không có mang kính râm, chỉ mang theo khẩu trang và mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo
lông, hai cánh tay cắm trong túi.
Cho dù không nhìn thấy mặt của anh, cũng có thể cảm nhận được người đàn ông này phát ra hơi thở không giống nhau.
Đầu tiên là cô cảm thấy mình hoa mắt, vươn tay day day, xác định người
trước mắt thật sự là Thẩm Lương Xuyên, đứng vội dậy, hoảng sợ nhìn anh:
"Sao anh lại tới đây?"
Cô lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.
Công ty cô gần đây, còn có mấy tòa soạn khác, Thẩm Lương Xuyên xuất hiện nơi này, không khác gì dê vào miệng cọp!
Thẩm Lương Xuyên quay người đi trở về, chỉ để lại hai chữ: "Đi."
Não của cô cũng không đủ dùng, vô thức đi theo anh, đi trên con đường cạnh vườn hoa, tới gần chiếc Minivan.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh théo khẩu trang và mũ, lập tức
nói liên miên một tràng: "Sao anh lại đến đây? Quả thực là quá mạo hiểm
rồi! Bị người chụp được sẽ xong đó!"
Thẩm Lương Xuyên ném khẩu trang dùng một lần vào trong thùng rác, lúc này mới nhìn về phía cô: "đi cùng tôi tới một nơi."
Đi chỗ nào?
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, nhưng Thẩm Lương Xuyên, lại trực tiếp ngồi tựa phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Kiều Luyến đành phải ngậm miệng lại.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, liền phát hiện xe lên tốc độ, rời khỏi BJ,
cô muốn hỏi ý kiến rốt cuộc là đi chỗ nào, nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên, lời vừa tới miệng, lại nuốt trở vào.
Bọn họ nhanh chóng đến mục đích.