Khu dân cũ kỹ, thang lầu đều lộ ra mặt sàn xi măng.
Trên vách tường đen sì, dán đầy miếng quảng cáo, thậm chí trong không khí tràn ngập mùi mục nát.
Chiếc đèn cũ kỹ, phát ra ánh sáng vàng.
Trong hành lang không lớn, bởi vì thân hình cao lớn của anh, lộ ra chật chội.
Thẩm Lương Xuyên thản nhiên đứng tại cửa, giày da sáng loáng, một tay anh
đút ở trong túi quần, một tay cầm điện thoại di động, đang xem gì đó.
Dáng vẻ đó, cùng hoàn cảnh cũ nát, lộ ra sự không hợp nhau, cũng càng bộc phát gương mặt tinh xảo, ngũ quan tuấn của anh.
Nghe được tiếng bước chân của cô, Thẩm Lương Xuyên chậm rãi giương mắt lên.
Lúc đôi mắt đen nhìn về phía Kiều Luyến, hiện lên ánh sáng u tối.
Anh không nói chuyện, chỉ bỏ điện thoại vào trong túi, nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong bầu không khí tĩnh mịch, tâm Kiều Luyến, lại chua xót.
Cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, muốn từ trong đó nhìn ra mấy phần ý nghĩ của anh.
Nhưng cô lại phát hiện, ánh mắt của anh quá sâu, sâu đến cô cho là mình hiểu rõ, kỳ thật là một chuyện cười.
Kết hôn một tháng, cô nỗ lực đi tìm hiểu anh, chiều theo anh.
Thậm chí khi anh không hiểu sao lại phát cáu, cũng đều cắn răng nhịn được.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy tâm đã chết, đã mất đi hứng thú nghiên cứu tâm tư anh.
Cô thu về tầm mắt của mình, rơi vào chìa khóa trong tay, lúc này mới tiến lên, đi qua anh, mở cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, cô đi vào, anh liền rất tự giác theo sau lưng cô.
Kiều Luyến không để ý, mở đèn phòng.
Quay đầu liền thấy anh nhíu mày đánh giá gian phòng, dáng vẻ đó, rất rõ ràng là không hài lòng.
Đúng vậy... Thẩm ảnh đế anh cao cao tại thượng, đại minh tinh của vạn chúng.
Mà cô lại thuê phòng giá rẻ, sinh hoạt đều không có bảo đảm.
Đáng thương cho cô, lại còn cho là anh có hứng thú với mình, làm một giấc mộng chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.
Cô cười khổ một tiếng, đè cay đắng trong
lòng, liền nghe thấy anh mở miệng: "Trong công việc, lại gặp vấn đề gì sao?"
Cô hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng được, anh cho là mình không vui, là bởi vì làm việc?
Cô vô ý thức nắm chặt nắm đấm, không có giải thích, ngược lại nhìn anh nói sang chuyện khác: "Sao anh tìm được nơi này?"
"Tôi có tư liệu cá nhân của em."
Kiều Luyến giật mình.
Lúc trước ký hợp đồng, cô điền một phần tư liệu kỹ càng, bên trong hình như có viết địa chỉ.
"Cùng tôi trở về." Thẩm Lương Xuyên đứng ở cửa, không nhịn được nhìn đồng hồ một chút, sau cùng cường thế mở miệng.
Kiều Luyến dừng cước bộ một chút, thấy anh không có ý muốn vào tiếp, cô rủ tầm mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.
Cô phối hợp như vậy, ngược lại để Thẩm Lương Xuyên lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên đeo kính đen khẩu trang, lúc này hai người mới xuống lầu, lên xe.
Trên đường về nhà, Kiều Luyến nhắm mắt lại, ngồi ở phía sau, vờ ngủ.
Cô thật sự không muốn nói câu nào với anh.
Nhưng cho dù không nói lời nào, cũng có thể cảm nhận được có một ánh mắt, luôn luôn như có như không quét qua.
Trở lại biệt thự, xe dừng lại.
Cô mở to mắt, xuống xe, lên lầu.
Cô vừa vào phòng ngủ chính, liền nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô
không để ý, đang định đi lên phía trước, trên lưng chợt bị xiết chặt,
hơi thở nam tính quen thuộc, bỗng nhiên tới gần!