Vừa rồi Lưu Chí Hưng tuyên bố chính mình trở thành chủ biên tổ 2, người
khác cũng không dám quá nhiệt liệt, chỉ có Tiểu Diệp, biểu đạt sự hưng
phấn của mình.
Lúc này, Trương Xuân Hoa liền bắt đầu răn dạy cô ấy, nói gần nói xa, rõ ràng nhằm vào cô.
Kiều Luyến cắn môi, đột nhiên chỗ ngực dâng lên một cơn tức giận.
Tiểu Diệp cúi đầu, bị giáo huấn thân thể run lên, bộ dạng đáng thương.
Trương Xuân Hoa còn mắng: "... Bình thường cô thích gào to nhất, không ổn
trọng chút nào! Có thời gian ở đây bát quái, sao không luyện lời văn
nhiều một chút?! Cô đang viết gì đây? Học sinh tiểu học viết văn sao?
Tôi thật sự hoài nghi, rốt cuộc có phải cô tốt nghiệp đại học danh tiếng hay không!"
Hốc mắt Tiểu Diệp đều đỏ, nghe nói như thế, vội vàng phản bác: "Tôi..."
"Cô cái gì mà cô? Tôi để cô nói chuyện sao? Tuổi trẻ cũng không biết học
tập trưởng bối nhiều một chút, tính tình táo bạo, xúc động dễ giận, cô như vậy, có thể làm đại sự gì!"
Tiểu Diệp vội vàng ngậm miệng, im lặng rơi nước mắt.
Trong văn phòng tổ một, toàn bộ đồng ngiệp khác nín thở, ai cũng không dám biện hộ cho cô lúc này.
Kiều Luyến muốn xông vào, lý luận với Trương Xuân Hoa, nhưng lý trí lại để cho cô đứng ở cửa.
Cô biết, cô mà biểu hiện có chút quan tâm với đối Tiểu Diệp, về sau Tiểu Diệp sẽ rất khó ở tổ một!
Mà hiện tại cô không thể chuyển Tiểu Diệp sang tổ một của mình, cô chỉ có thể ẩn nhẫn, tìm kiếm thời cơ.
Cô nắm chặt nắm đấm, sau cùng cúi thấp đầu, thất bại về văn phòng.
Những năm này, cuộc sống trải qua đã để cô học được thỏa hiệp.
Thế nhưng nơi ngực lại giống như bị lấp đầy bông, chặn cho cô không thở nổi.
Giống như là chuyện với Thẩm Lương Xuyên...
Cô nghĩ tới đây, cúi thấp đầu xuống.
Thẩm Lương Xuyên không muốn để cho cô mang thai, mà bản thân cô, thời gian
ngắn không cách có nào mang thai, nhưng cho là có thể mang thai, sao cô
có thể biết anh muốn con hay không, đi sinh con cho anh, sau đó không
quan tâm sao?
Thế nhưng,
không sinh con, làm sao cô rời khỏi anh?
Kiều Luyến kéo cằm của mình, cứ suy nghĩ cả ngày trong công ty.Sáu giờ tối, Thẩm Lương Xuyên đúng giờ gửi tin nhắn tới.
Khi nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt cô trầm xuống.
Cô ngồi tại chỗ, chỉnh lý tốt cảm xúc, lúc này nhìn vào gương lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó giả bộ như rất vui vẻ tan tầm.
Len lén xuống lầu tiến vào trong xe của anh, Kiều Luyến có một cảm giác có tật giật mình.
Quay đầu nhìn anh đeo khẩu trang kính râm, cô không nhịn được mở miệng: "Kỳ thật, về sau anh không cần đón tôi tan tầm."
Thẩm Lương Xuyên khê"à" một tiếng, chợt mở miệng: " Em biết lái xe?"
Kiều Luyến: "... Sẽ."
"Có giấy tờ sao?"
"Không có."
"Báo danh, đi thi một cái."
Kiều Luyến sững sờ, "Vì sao?"
"Không phải nói, không cần tôi tới đón em sao?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, vẻ mặt sững sờ.
Thi bằng lái xe, chí ít cần gần hai tháng.
Nhưng nhìn ý Thẩm Lương Xuyên, giống như về sau bọn họ còn phải ở chung một đoạn thời gian rất dài?
Cô nắm chặt tay, gục đầu xuống, vẻ mặt trở nên cô đơn.
Anh dự định, một mực dựa vào cô ngăn chặn dì Hạ Diệp Hoa nói dông dài, để cho cô một mực diễn kịch với anh sao?
Nhưng cô làm sao có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông cho mình uống thuốc tránh thai?
Nghĩ tới đây, cuối cùng cô không nhịn được mở miệng: "Không cần, dù sao... Sớm muộn chúng ta sẽ tách ra."