Dáng vẻ Kiều Luyến đắn đo, rơi vào trong mắt Tô Mỹ Mỹ, để cho cô ta
càng chắc chắn bạn trai Kiều Luyến là người nghèo rớt mồng tơi.
Trong thang máy, vẫn không quên châm chọc cô: "Kỳ thật, tuổi Kiều
Luyến cô cũng không nhỏ, nên nói chuyện yêu đương, chỉ là ánh mắt không
thể quá thấp? Cái tình yêu gì, cũng không sánh nổi cuộc sống giàu có. Gả cho bạn trai tốt, có thể ít phấn đấu! Có câu nói, thà khóc trên bảo
mã(BMW), cũng không cười sau xe đạp, đó chính là đạo lý đúng."
Cô ta lải nhải, Kiều Luyến nghe mà không chút kiên nhẫn, trực tiếp chế giễu lại : " Vậy cô chính là, khóc trên bảo mã(BMW) sao?"
Một câu, Tô Mỹ Mỹ nghẹn nửa ngày không thở nổi : " Tôi không phải ý
này! Cô... Người nghèo rớt mồng tơi như cô, là cô ghen ghét bạn trai tôi có tiền!"
Kiều Luyến: ...
Cô thật sự là lười nói chuyện, não Tô Mỹ Mỹ này tuyệt đối là không bình thường.
Cô dứt khoát quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.
Ngực Tô Mỹ Mỹ chập trùng, một lúc sau mới đè lửa giận trong lòng xuống, híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Lưu Chí Hưng cười ha hả vỗ vỗ phía sau lưng Tô Mỹ Mỹ, sau đó nhìn về
phía Kiều Luyến : "Tiểu Luyến, đều là đồng nghiệp, nói chuyện sao có cay nghiệt như thế? Tôi và Mỹ Mỹ là thật tâm yêu nhau. Ngược lại là cô, tôi nghe nói em trai cô nhập viện, thế nào? Tiền thuốc men trong tay đủ
chứ? Không đủ, tôi có thể cho cô mượn..."
Hắn ta ở ngay trước mặt Tô Mỹ Mỹ lấy lòng Kiều Luyến như thế, để Tô Mỹ Mỹ càng tức.
Kiều Luyến cảm thấy chơi vui : "Tôi mở miệng vay tiền, tổng biên sẽ cho tôi mượn sao?"
"Đương nhiên, tất cả mọi người là đồng nghiệp, làm sao lại không cho
mượn? Chỉ cần Tiểu Luyến mở miệng nói một câu, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."
Kiều Luyến sờ lên cằm : "Tiền thuốc men của em trai tôi cần hai trăm vạn, tổng biên sẽ cho tôi mượn sao?"
"Cái này. . ." Lưu Chí Hưng cũng bị làm nghẹn.
"Cô thật đúng là công phu sư tử ngoạm!"
Tô Mỹ Mỹ giơ chân : " Xem
bệnh gì mà cần hai trăm vạn! Đệ đệ Mạng em trai cô là bằng vàng sao?
Thật sự là không biết điều!"
Kiều Luyến híp mắt lại, nở nụ cười gằn, không có nói tiếp.
Tô Mỹ Mỹ thế nào cũng tức không nhịn nổi, "Sao cô không tìm bạn trai
mình vay tiền? Hay là nói, bạn trai cô không có tiền? Kiều Luyến, kỳ
thật nếu cô thật sự thiếu tiền, tôi có quen biết mấy người có tiền, có
cần giới thiệu bọn họ cho cô không? Bọn họ luôn luôn hào phóng với phụ nữ! Tôi còn có thể giới thiệu cho cô mấy người..."
Một câu, sắc mặt Kiều Luyến thay đổi!
Lời này, cũng không phải cho cô Thành tiểu thư sao?
Cô lập tức chế giễu lại: "Trách không được trước khi không có tổng
biên, cô cũng có túi hàng hiệu, thì ra là những người bạn nam đó tặng?"
Sắc mặt Tô Mỹ Mỹ bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, muốn nói cái gì, lại
chợt thấy Kiều Luyến đưa tay ra , ấn từng tầng trong thang máy, sau đó, khi cửa thang máy mở, cô quay đầu, cười híp mắt mở miệng : "không có ý
tứ, đi trước một bước!"
Tiếp theo, liền nhảy ra ngoài, chạy thẳng ra cầu thang!
Sau đó thang máy sẽ ngừng mỗi tầng, nếu như vậy, Kiều Luyến xuông lầu một, có lẽ thang máy còn chưa xuống tới!
Kiều Luyến dùng hết sức lực bú sữa mẹ, đem tốc độ của mình tăng lên.
Cô nhất định phải xuống lầu một trước, xông vào trong xe Thẩm Lương Xuyên, nhanh chóng rời đi!
Nhưng!
Khi cô thở hồng hộc chạy đến lầu một, liền nghe tháy thang máy "Tinh" một tiếng, đám người Tô Mỹ Mỹ đi ra.