Đây là lần thứ hai cô hỏi thăm câu nói này.
Mặc dù là lúc nhất thời, nhưng sau khi Kiều Luyến nói xong, liền nhìn anh chằm chằm.
Bời vì cô sợ hãi, nếu như không hỏi ra, về sau sẽ hối hận.
Kiều Luyến làm việc đều luôn nhanh chóng quyết đoán, rất ít dây dưa dài dòng.
Nếu như dựa theo phong cách làm việc trước kia, chắc chắn sẽ không
thăm dò hết lần này đến lần khác như thế, hỏi thăm, cô sẽ trực
tiếp rời đi.
Thế nhưng đối với Thẩm Lương Xuyên, cô phát hiện mình không thể bỏ.
Bời vì, ngộ nhỡ bọn họ tiếp xúc trong một tháng này, anh muốn đi cùng với mình thì sao?
Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay cô thích chủ động truy cầu hạnh phúc của mình.
Giống như Tử Xuyên năm đó, là cô nói trước.
Lại nói thí dụ như hiện tại...
Cô có chút khẩn trương cắn môi một cái, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Nhưng rõ ràng vẻ mặt anh cứng lại, nếu như không phải xác định
bên trong sữa bò có vấn đề, nhìn anh sắc mặt anh không có chút rung động nào, Kiều Luyến thật sự cũng không nhìn ra cảm xúc nào khác!
Anh không nói lời nào, đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm trong căn phòng mờ tối .
Vẻ mặt mờ mịt không rõ này, để Kiều Luyến không nhịn được nắm lấy nắm đấm.
Chợt, cô cười tự giễu.
Xem đi, lại tự mình đa tình.
Mà xem như anh không hề cho mình uống thuốc tránh thai, thì tổn thương trước đó, có thể coi như không có phát sinh sao?
Cô sẽ tha thứ cho quá khữ của anh, sau đó đi cùng với anh sao?
Suy nghĩ một chút, cô mới phát hiện, kỳ thật, cô là mong đợi.
Ý nghĩ này thật đúng là hèn mọn đê tiện.
Cô cúi đầu, không nhìn vẻ mặt anh nữa, đặt điện thoại di động ở dưới
gối đầu, đang định nằm xuống, lại nghe được tiếng của anh: "Vì sao?"
Vì sao?cập nhật nhanh nhất tại thichdoctruyen .com
Kiều Luyến siết chặt ngón tay.
Cô nói bời vì bên trong sữa bò có thuốc tránh thai, cho nên không
muốn uống, nói cho Thẩm Lương Xuyên, cô muốn sinh đứa bé cho anh sao?
Cô muốn giữ chút tôn nghiêm, thế là mở miệng: "Làkhông thích."
Năm chữ , tùy hứng lại trực tiếp.
Lại làm cho Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Từ năm năm sau hai người gặp nhau, cô ở trước
mặt của mình luôn luôn nơm nớp lo sợ, bộ dáng này, thật đúng là hiếm thấy.
Mà cô không thích uống sữa tươi...
Như thế thật sao.
Anh nhớ kỹ tám năm trước, mỗi lúc trời tối cô đều sẽ phàn nàn với mình: "A a a, mẹ lại đưa sữa bò đến cho em rồi!"
Anh đối với đồ ăn, ngược lại không có yêu mến hay không thích.
Cảm thấy sữa bò tốt với thân thể, nên mỗi ngày đều uống một cốc.
Cô lại nói liên miên lải nhải : "Mỗi ngày uống đều phiền chết! Bây giờ em thấy sữa bò, đều muốn ói!"
Anh mở miệng : "Già mồm!"
Cô lập tức thở phì phò : "Sao anh lại không có tình thú thế! Người ta bây giờ là muốn anh đi dụ dỗ!"
Cô vốn là như vậy, muốn cái gì, không muốn cái gì, đều nói rõ ràng.
Để anh cho dù là qua mạng, cũng có thể cảm nhận được chân thành của cô.
Thẳng đến sau cùng, hiện thực cho anh một kích.
Ý nghĩ này vừa ra, ánh mắt của anh cũng trầm xuống, căng thẳng nhìn chằm chằm người trên giường.
Cô gái nằm nơi đó, cuộn lại thàng đống, nhìn qua để trong lòng anh mềm nhũn.
Anh mím môi, nghĩ đến quản gia nói: "Tuy thuốc này không có tổn hại gì với cơ thể..."
Thuốc tránh thai, tóm lại sẽ có một chút tác hại?
Kiều Luyến bọc chăn, không tiếp tục nhìn anh.
Bốc đồng nói ra, cô đã cảm thấy ủy khuất muốn khóc.
Thậm chí trong lòng yên lặng khinh bỉ chính mình, Kiều Luyến, mày còn hy vọng xa vời cái gì!
Ngay lúc cô sắp muốn khóc, nghe được tiếng anh khẽ truyền tới: "Được."