Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên, càng phát ra u ám.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy nổi lên lửa giận, cũng không còn cách nào ức chế.
Anh ném thẻ cô nhét vào trong tay anh, chợt tiến lên một bước, cường thế đè lại khí thế của cô.
Kiều Luyến bị hành động đột nhiên của anh làm cho giật nảy mình, đang muốn lui lại, cái cằm lại bị anh nắm!
Lực đạo này, để cho cô cảm giác cằm sắp bị bóp nát!
Nhưng cô lại quật cường cắn chặt răng, không nói một lời, chỉ là dùng cặp lạnh lùng, nhìn thẳng anh.
Tròng mắt của anh rất tối, đen giống như ác ma đêm tối, từ địa ngục tiến tới trả thù!
Anh bỗng nhiên nhếch môi: "Muốn ly hôn sao?"
Thân thể Kiều Luyến, đã hoàn toàn cứng đờ.
Giờ phút này, tuy anh cười, nhưng nụ cười kia cũng không chạm đáy mắt, ngược lại lộ ra một loại quyền uy bị khiêu chiến tức giận.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy lời kế tiếp của anh: "Kiều tiểu thư, tôi nghĩ cô không có làm rõ thân phận của mình!"
Anh nói xong câu đó, ánh mắt liền rơi vào phần hợp đồng cô đang nắm chặt.
Tròng mắt hơi co rụt lại, lửa giận càng sâu!
Tủ sắt hoàn hảo không chút tổn hại, nói rõ cô đoán được mật mã.
Về phần mật mã...
Là hôm qua cô đột nhiên cùng anh chơi lời thật lòng, chính là vì cái này? !
Thậm chí, cô đưa em trai đi, có phải cũng là vì không bị liên luỵ hay không?
Anh cho là, cô mê luyến anh.
Cô không chỉ một lần tỏ tình, nói từ tám năm trước đã ưa thích anh rồi...
Thậm chí ngày đó ở trong xe, cô to gan nói - yêu.
Nhưng thì ra, tất cả đều là giả! Đều là gạt người!
Cái lừa gạt này! !
Phẫn nộ thiêu đốt lý trí, để đồng tử của anh đen tối vô cùng, tay nắm lấy cằm cô, càng dùng sức.
Anh cho tới bây giờ đều là người mẫn cảm, nhưng thủ đoạn đơn giản của cô như vậy, anh không có nhìn thấu, còn không phải là bởi vì... Anh không bố trí phòng vệ với cô sao?
Thế nhưng cô lại lợi dụng thực tình của anh.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm người trước mặt, cô bởi vì bị mình nắm cằm, ngẩng đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh trắng
nõn.
Anh giờ phút này thậm chí sinh ra một loại ý nghĩ, hận không thể bóp chết cô!
Nhưng lửa giận này, đối diện với sợ hãi của cô, lại giả vờ trấn định, cô bời vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên liền dập tắt một nửa.
Một nửa khác, bị một loại cảm giác bất lực mãnh liệt lấp đầy.
Anh rủ tầm mắt xuống, che khuất tất cả cảm xúc trong đó, nói lời lạnh băng giống như muốn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: "Em cho rằng cầm phần hợp đồng này có thể công bằng thảo luận ly hôn với tôi sao? ! Em đừng quên, tất cả hợp đồng ở chỗ luật sư, đều có chuẩn bị!"
Sự vô tình lại cường thế, từ trong miệng của anh nói ra, để lông mi Kiều Luyến, khẽ run lên.
Cô cười khổ một cái.
Đúng vậy, cô đã sớm nên nghĩ đến.
Cho dù là trộm được hợp đồng, sự tình cũng sẽ không tiến hành thuận lợi!
Cho nên, mới đưa Kiều Dịch ra nước ngoài.
Mà anh lãnh khốc, cũng làm cho cô híp mắt, quật cường mở miệng: "Tôi muốn ly hôn."
Bốn chữ, lại làm cho Thẩm Lương Xuyên nhận ra quyết tâm của cô, sâu trong đáy lòng, không khỏi hoảng hốt.
Mà loại hoảng hốt này, lại để anh cảm thấy tất cả chật vật.
Anh thậm chí không nguyện ý nhìn ánh mắt của cô, buông lỏng cằm của cô ra, cường thế lưu lại một câu: "Muốn ly hôn? Có thể."
Anh, để cho cô tràn ngập hi vọng ngẩng đầu.
Anh nguyện ý thả cô đi? Cô cũng không muốn huyên náo khó nhìn, nếu như anh đồng ý, vậy là kết quả tốt nhất!