Rời khỏi quán cà phê nói chuyện với Tô Bành Hạo, Kiều Luyến đi trên đường.
Tuy thất vọng "Thi Trường" không thể gia nhập câu lạc bộ, thế nhưng giờ này khắc này, cô càng nghĩ tới lời Tống Thành nói.
Không thấy Thẩm Lương Xuyên.
Anh trước kia cũng như vậy, không vui sẽ biến mất mấy ngày.
Thế nhưng, vì sao anh không vui? Bời vì cô nói ly hôn, để anh không có mặt mũi?
Hay là bởi vì...
Cô không dám tiếp tục nghĩ, quá nhiều ảo tưởng sụp đổ, để cho cô cảm giác cuối cùng mình sẽ tự mình đa tình.
Lắc đầu, đang định về nhà, điện thoại di động chợt vang lên.
Cô hơi sững sờ, cúi đầu, cầm lên phát hiện là Tống Nguyên Hi.
Cô mím môi, nghe Tống Nguyên Hi mở miệng nói: "Chị dâu, chị biết anh Lương Xuyên ở đâu không?" ...
Bởi vì là mùa đông, cho nên bờ biển Tần Hoàng Đảo, đích xác là rất ít người.
Thẩm Lương Xuyên đứng trên ban công một tòa biệt thự, ánh mắt đạm mạc, đặt trên mặt biển.
Anh đứng ở đằng kia,, gió biển thổi tới, không giống như là mua hè mát mẻ, ngược lại đông lạnh.
Anh mặc áo lông quần tây, lại giống như không cảm giác được lạnh, hít một hơi thuốc, ý đồ ép sự nóng nảy trong lòng.
Trước kia, mỗi lần khổ sở, anh đều sẽ tới nhìn biển.
Giống như là tám năm trước, anh cũng ở bờ biển mấy ngày, liền bình phục tâm tình.
Nhưng bây giờ, nhìn chằm chằm biển, làm sao anh cũng không bình tĩnh trở lại.
Hít vào một hơi nữa, khói thuốc xông vào phổi, dẫn tới từng đợt nóng rực.
Anh quay đầu, dập tắt tàn thuốc, hai cánh tay chống lên ban công, lại nhìn về phía trước, thế nhưng ngày ấy, cô bình tĩnh nói với anh "Chúng
ta ly hôn đi" như vậy, xoay quanh trong đầu, làm sao cũng không xóa
được.
Anh nắm chặt nắm đấm.
Chợt nghe dưới lầu truyền đến động.
Biệt thự này, là tài sản riêng của anh tại Tần Hoàng Đảo.
không có ai biết chỗ này của anh, cũng như việc anh biến mất
mấy ngày nay.
Có thể biết lúc anh không vui, thích xem biển, chỉ có một người...
Nghĩ tới đây, bỗng dưng trong mắt anh dâng lên ánh sáng, quay đầu, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm hành lang lầu hai.
Một lát sau, có tiếng bước chân truyền lên, từ từ, một thân hình hiện ở trước mặt của anh.
Khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt anh ảm đạm, lời nói ra, mang
theo tức giận anh không phát giác: "Làm sao em biết anh ở chỗ này?"
Tống Nguyên Hi cắn môi, lộ ra bộ dạng sợ hãi : "Em, em hỏi chị dâu... Chị ấy bảo em không được nói ra, thế nhưng anh Lương Xuyên, hai ngày
này không tìm được anh, dì Hạ rất lo lắng..."
Thẩm Lương Xuyên rũ tầm mắt xuống, che khuất thất vọng trong mắt.
Thương tâm đến ngắm biển, đây là bí mật từ nhỏ của anh.
Đã lớn như vậy, anh chỉ nói cho một mình anh.
Nhưng bây giờ, cô cứ tùy tiện như vậy, nói cho người khác?
Đáy lòng của anh, bỗng nhiên có chút không thoải mái, giống như khu vực bí mật của anh và cô, xông vào người thứ ba.
Sắc trời đã tối, Tống Nguyên Hi mang theo một cái ba lô nhỏ, lúc đầu
dự định ở đây một đêm, sáng sớm hôm sau lại đi, nhưng cô còn chưa mở
miệng, Thẩm Lương Xuyên chợt đi ra ngoài : " Chúng ta về BJ."
Cô hơi ngẩn người, cái gì cũng không nói, đi theo anh ra ngoài.