Cho dù là cách một khoảng cách, anh còn có thể thấy rõ ràng, Kiều Luyến đứng ở ngoài cửa lớn, cùng một cậu thanh niên cười nói.
Sắc trời đã tối.
Cô cười rất chân thành, mà nụ cười kia, so với chấm nhỏ trên trời còn muốn sáng hơn, để anh không dời nổi mắt.
Anh cho là, cô chỉ đối mặt với Kiều Dịch sẽ cười như vậy, nhưng thì ra, đối với một người xa lạ vừa quen, cô cũng có thể vui vẻ như vậy?
Có phải... Duy chỉ đối mặt với mình, cô mới trở nên trầm mặc.
Cái nhận biết này, để trong lòng của anh vừa chua lại khó chịu.
Nỗ lực rút ánh mắt khỏi người cô, ánh mắt của anh, liền nhìn về phía thiếu niên, trong ánh mắt hiện lên u ám.
-
Kiều Luyến nói xong với Tiếu Diện Hổ, lúc này mới đi ra ngoài.
Mới vừa đi chưa được hai bước, liền thấy chiếc xe kia, cước bộ của cô lập tức dừng lại.
Dừng tại chỗ hai giây, nghĩ đến anh bá đạo, Kiều Luyến thu hồi tất cả biểu lộ trên mặt, cất bước đi qua.
Cô nhu thuận mở cửa xe ghế lái phụ, sau khi lên xe không nói câu nào.
Thẩm Lương Xuyên nổ máy xe, muốn nói điểm gì, đã thấy cô giống như là phát giác được gì, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Bộ dạng cô kháng cự, để lời bên miệng anh, cứ nuốt trở về.
Trong lòng buồn bã, lái xe đi ra ngoài.
Kiều Luyến đang chơi điện thoại di động, điện thoại di động vang lên, là
tổng biên Lưu Chí Hưng gọi tới: "Kiều Luyến, ngày kia Mạc Tây Thừa có
cái yến hội, cô nghĩ biện pháp trà trộn vào, cần phải chụp bạn gái anh
ta. Nói cho cô, cái Mạc Tây Thừa này tuy không nóng không lạnh, kỳ thật
nhân khí rất tốt, fan trung thành rất nhiều. Mà gần đây tôi nhìn anh ta
có tình thế bốc hỏa, nhất định cô phải ứng phó cẩn thận chuyện này, biết không?"
Kiều Luyến nhăn đầu lông mày: " Biết rồi."
Cúp điện thoại, cô liền nghiến răng.
Bình thường ký giả qua phỏng vấn, đều là tòa soạn cung cấp đường tắt, ví
dụ như mua chuộc giám đốc khách sạn, giả phục vụ viên trà trộn vào,
nhưng Lưu Chí Hưng này... Rõ ràng là làm khó cô.
Cô là ký giả nhỏ, làm sao có thể tiến vào buổi tiệc
tư nhân?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô ý thức được người bên cạnh, vô thức quay đầu nhìn anh một cái.
Trong xe quá an tĩnh, dẫn đến tiếng nói ở trong điện thoại phát ra, anh gần
như nghe đại khái, giờ phút này, Kiều Luyến nhìn về phía anh như vậy,
trong lòng của anh, liền không nhịn được có chút mong đợi.
Anh
cho là cô sẽ đánh vỡ trầm tĩnh giữa hai người trước, tìm anh hỗ trợ,
thật không nghĩ đến, cô cũng chỉ là nhìn anh một cái, liền dời ánh mắt
đi.
Anh nhất thời cảm giác, giống như bị tạt một chậu nước lạnh lên đầu, tâm bỗng dưng lạnh xuống.
Tay Thẩm Lương Xuyên cầm tay lái hơi dùng sức, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng cặp mắt đồng tử kia lại vô cùng đen.
Cuối cùng xe cũng tới biệt thự, Kiều Luyến cũng không đợi anh, xuống xe liền chạy vào phòng.
Quả nhiên, khi thấy Kiều Dịch ngồi trên xe lăn đợi cô, thấy cô tiến đến, trên mặt lộ ra ý cười: "Chị, chị trở về rồi!"
Kiều Luyến gật đầu: " hôm nay ở nhà đã làm gì?"
"Đọc sách, học tập chứ sao. Chị có mệt hay không?"
"Không mệt, chị đầy tinh thần! Hiện tại còn như bị điên, toàn thân tràn đầy năng lượng!"
Kiều Dịch cười ha ha.
Ấm áp giữa chị em, để động tác Thẩm Lương Xuyên đổi giày dừng một chút, cảm giác đắng chát vừa rồi, lại tăng lên một số.
Anh nới lỏng cà vạt, chỉ cảm thấy không khí trong phòng có chút bị đè nén.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ chằm chằm, bỗng nhiên đi qua níu Kiều Luyến lại, không nói hai lời, liền đi lên lầu.