Kiều Luyến ngồi trong xe, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Cô mở miệng: "Chủ thuê nhà..."
"Lần sau là ngày nào?"
Lời nói bỗng nhiên bị đánh gãy.
Cô không nhịn được phì một tiếng, cười ra tiếng.
"Anh yên tâm đi, em sẽ không gần tôn tử."
"Vì sao?"
"Bởi vì em không muốn..."
Lời nói bỗng im bặt, Kiều Luyến kịp thời phanh lại.
Lời muốn nói lại thôi, để Thẩm Lương Xuyên kiên nhẫn lắng nghe.
Kiều Luyến mím môi, muốn mượn cớ, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Lương
Xuyên, lời vừa tới miệng, biến thành: "Những chuyện kia, em không muốn
nhắc lại."
Cô quả nhiên có ẩn tình!
Ánh mắt Thẩm Lương
Xuyên trầm xuống, chẳng qua cũng đúng, một đại gia tiểu thư, bỗng nhiên
chán nản, trong đó khẳng định đã trải qua rất nhiều chua xót.
Cô không muốn nói, anh cũng không buộc cô.
Thẩm Lương Xuyên nhìn về phía trước, chủ động nói sang chuyện khác: "Chuyện
nhà ở, em không cần phải để ý đến, để bọn họ an tâm huấn luyện, anh qua
tìm chủ thuê mua nhà."
Kiều Luyến gật đầu.
Tuy khả năng giá cả cao một chút, thế nhưng có thể không dời đi thì tốt nhất.
Cô nhìn ra phía ngoài, phát hiện xe đang đi về phía vùng ngoại thành, lập tức mở miệng: "Chúng ta đi đâu?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Em còn không có ăn cơm."
Cho nên, đây là mang cô đi ăn cơm sao?
Lúc cô đang kinh ngạc, chợt chú ý tới, biển số chiếc xe sau lưng!
Cô nhất thời sợ ngây người, sao Tôn Lập Nam cũng đi theo hả?
Nghĩ như vậy, cô liền nhíu lông mày.
Hàng năm Thẩm Lương Xuyên tránh khỏi chó săn, cũng vô cùng mẫn cảm, lập tức chú ý chiếc xe sau lưng.
Anh đè lên còi ô tô, có lẽ Tôn Lập Nam phát giác được mình bị phát hiện, cho nên dứt khoát sánh vai với bọn họ.
Kiều Luyến mở cửa sổ xe, đối diện với gương mặt Tôn Lập Nam.
Kiều Luyến nhíu mày: "Tôn Tử, anh làm gì đấy?"
Tôn Lập Nam mở miệng: "Hai người đi đâu?"
Kiều Luyến trả lời: "Tìm quán ăn cơm!"
Tôn Lập Nam: "Tôi cũng tiện!"
Kiều Luyến:...
Chẳng lẽ, chỉ là tiện đường?
Nghĩ như vậy, Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Anh định đi phẩm xuyên các?"
Ánh mắt Tôn Lập Nam sáng lên, lập tức mở miệng: "Đúng vậy,
tôi đã lâu không ăn món cay Tứ Xuyên, muốn đi ăn một lần!"
Thẩm Lương Xuyên rũ mắt: " Vậy chúng ta không chung con đường, anh hẳn là phải đi tới giao lộ phía trước."
Tôn Lập Nam:...
Nhưng Tôn Lập Nam là ai?
Anh ta trực tiếp đổi giọng: "Tôi đột nhiên nghĩ tới, gần đây dạ dày không tốt, không ăn cay, đi mấy người ăn đi."
Thẩm Lương Xuyên: "Chúng tôi ăn đồ Trùng Khánh, cũng là đồ cay."
Tôn Lập Nam: "... Tôi vẫn là nên ăn cay."
Thẩm Lương Xuyên dứt khoát không nói.
Chưa thấy qua người da mặt dầy như vậy!
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng: "Tôn Tử, chúng tôi thật sự có chuyện."
Tôn Lập Nam gật đầu: " Tôi biết, tôi sẽ không quấy rầy hai người. Hai người ăn của mình, tôi ăn của tôi."
Kiều Luyến chỉ có thể gật đầu.
Xe đi một trước một sau, đi tới quán ăn.
Quán ăn cao cấp, nhất định phải có thẻ Vip mới có thể tiến vào.
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp ném xe cho phục vụ, dẫn Kiều Luyến đi vào bên trong.
Tôn Lập Nam đi theo sau lưng hai người, muốn vào, lại bị ngăn lại.
"Ai, tôi đi cùng họ! Để cho tôi vào! Tiểu luyến, em nói một câu đi ~ "
Kiều Luyến muốn nói điều gì, Thẩm Lương Xuyên lại không cho nói, đi lên phía trước.
Kiều Luyến:...