Thẳng đến khi vào rạp chiếu phim, tâm tình Kiều Luyến, còn có chút phức tạp.
Cho nên tinh thần hoảng hốt, không có chú ý tới, Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mang cô tiến vào trong rạp, đi tới ngồi cạnh nhau.
Khi phim phát sóng, cô mới bỗng nhiên ý thức được, hai người bọn họ!
Vậy mà dưới mắt công chúng, cùng xem phim?!
Cái này nếu như bị ký giả chụp được, quan hệ bọn họ sẽ bị lộ ra ánh sáng!
Lòng của cô hơi nhấc lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm Lương Xuyên, chúng ta..."
Nói còn chưa dứt lời, liền kinh ngạc mở to hai mắt.
Bời vì!
Trong bóng đêm, Thẩm Lương Xuyên đã tháo khẩu trang và kính râm, đem mặt mình, bại lộ trước mặt người khác!
Phải biết, bên cạnh anh còn có người ngồi!
Kiều Luyến bị dọa đến mặt biến sắc, Thẩm Lương Xuyên lại nhẹ nhàng quay đầu: "Xem phim."
Kiều Luyến:... Xem cái lông gì!
Trái tim của cô gần như muốn nhảy ra ngoài?
Khóe mắt của cô đánh giá người ở chung quanh, dùng nhạy cảm của ký giả, để quan sát có người chú ý tới anh hay không.
Cảm giác xem một bộ phim, đều nhìn kinh tâm động phách, có chút khẩn trương.
Cô kéo căng thân thể, bỗng nhiên cảm giác bên hông xiết chặt.
Thân thể cứng đờ, liền phát giác được Thẩm Lương Xuyên ôm eo của cô.
Anh chậm rãi mở miệng: "Chớ khẩn trương, không có chuyện gì."
Tiếng này, trầm ổn mang theo trọng lượng làm cho lòng người an ổn.
Cô kinh ngạc quay đầu, liền thấy trong bóng đêm, khuôn mặt của anh, được
ánh đèn chiếu xuống, như gần như xa, để cho cô có một loại hoảng hốt cảm giác.
Giống như, người ngồi bên cạnh, rất quen thuộc.
Thế nhưng loại cảm giác không khỏi quen thuộc này, lại lại làm cho cô cảm thấy buồn cười.
Anh là Thẩm Lương Xuyên, là chồng của cô, thần tượng của cô, làm sao có thể không quen thuộc?
Chỉ là... Vì cái gì cô luôn cảm giác, anh còn giống như là gì đó của cô?Nhưng loại cảm giác này, rất nhanh biến mất không thấy.
Thẩm Lương Xuyên chọn phim tình cảm, rất khiến người rơi lệ.
Kiều Luyến khóc đến khóc không thành tiếng.
Chờ đến khi xem hết, Thẩm Lương
Xuyên mới đeo kính râm khẩu trang lên, dẫn cô lẫn trong đám người, đi ra ngoài.
"Khóc cái gì?" Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng hỏi, thuận tiện rút một tờ giấy, đưa cho cô.
Kiều Luyến lau nước mắt: "Rất cảm động, anh không cảm thấy sao? Nhất là sau
cùng, nữ chính biết nam chính chết, bộ dạng che miệng khóc không ra
tiếng, quả thực là làm cho người đau lòng."
Thẩm Lương Xuyên giội cho cô một gáo nước lạnh: "Kỹ thuật diễn kém một chút."
"Chỗ nào kém?"
"Im ắng thống khổ, cảm xúc hẳn là ngưng tụ trong ánh mắt, ánh mắt của cô ta quá lạnh lùng, không có loại xoắn xuýt phức tạp bên trong."
Kiều Luyến:...
"Vả lại, khóc dữ như vậy, tại sao hóa trang không rơi?"
"..."
"Nam chính chỉ lo đùa nghịch, diễn quá giả."
"..."
Cho nên, Thẩm ảnh đế anh đến xem phim, hay là bắt bẻ điện ảnh?
Kiều Luyến bời vì xem một bộ phim như thế, mà có chút buồn bực, nương theo mấy câu của Thẩm Lương Xuyên, quét sạch sành sanh.
Cô không nhịn được châm chọc anh: "Kỹ thuật của anh tốt nhất, được chưa?"
"Ừm, vốn chính là vậy."
"..."
Chưa thấy qua ai tự luyến như thế!
Kiều Luyến yên lặng thở dài.
Nhưng sự tình, lại vào lúc này phát sinh biến cố.
Hai người đang tán gẫu, bên cạnh có một nữ sinh kéo Thẩm Lương Xuyên, hưng phấn hô lên: "Anh, anh, anh là Thẩm Lương Xuyên sao?"