Bời vì hiện trường quá mức yên tĩnh, cho nên câu nói này vô cùng rõ ràng.
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy một người mặc âu phục trắng, toàn thân cao thấp tản ra kim quang.
Hành động ưu nhã, cao quý, để cho người ta liếc một chút là có thể nhìn ra, lai lịch người này không tầm thường.
Tròng mắt Tô Mỹ Mỹ co rụt lại.
Toàn bộ người trong phòng làm việc, cũng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Kiều Luyến kinh ngạc: "Tôn Lập Nam, sao anh lại tới đây?"
Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô không có gọi nhũ danh của anh ta.
Người tới chính là Tôn Lập Nam.
Anh ta nghe nói như thế, tiến lên một bước, đứng ở trước mặt của cô, trên
mặt mang tức giận: " Tôi không đến, cũng không biết em sống trong tòa
soạn như vậy!"
Anh ta quay đầu, hung dữ nhìn về phía người chung
quanh, kéo cô lại: " Nhìn thấy không? Tôi, Tôn Lập Nam, người thừa kế
duy nhất xí nghiệp Tôn Thị Tô Châu, hiện tại mỗi ngày tôi đều đang theo
đuổi Kiều Luyến. Có tôi ở đây, các người cảm thấy cô ấy bởi vì thăng
chức, mà ở cùng tổng biên các người sao?"
Tôn Lập Nam, dù làm
chuyện không đáng tin cậy, tính cách rất khác, thế nhưng tướng mạo tuấn
nhã, có thể đem ra, trấn được tràng diện.
Lưu Chí Hưng so sánh với anh ta, lộ ra mày gian mắt chuột, cao thấp rõ ràng.
Đến bà xã Lưu Chí Hưng, giờ phút này cũng nói không nên lời gì.
Tôn Lập Nam và Lưu Chí Hưng, trừ phi mắt mù, mới ở cùng Lưu Chí Hưng!
Bà xã Lưu Chí Hưng nghĩ tới đây, nhíu mày, lập tức hiểu được, hung tợn
nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ: "Cô là hồ ly tinh, tiện nhân! Ở chỗ này còn muốn
oan uổng người khác!"
Tiện nhân khẳng định là muốn để cho mình khi dễ Kiều Luyến, sau đó để Lưu Chí Hưng không thể tiếp tục ở tòa soạn nữa!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên bà xã Lưu Chí Hưng tỉnh ngộ, hét to một tiếng liền xông ra khỏi phòng: "Tiện nhân, cô đừng đi!"
Tô Mỹ Mỹ nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, bị dọa hét lên một tiếng, bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Đáng tiếc
thang máy tới chậm một chút, vẫn là bị giữ lại, bị đánh cho một trận.
-
Trong văn phòng, Thi Niệm Diêu hưng phấn kêu to:
"Đây thật là cầm đá đập lên chân mình!"
Cô cười ha ha hai tiếng: " Cuối cùng người này đã đi, từ nay về sau, chúng ta xem như an tĩnh!"
Tôn Lập Nam nhìn Thi Niệm Diêu một chút, nịnh nọt cười một tiếng, sau đó
nhìn về phía Kiều Luyến: "Tiểu luyến, chúng ta đi ăn cơm đi~ "
Kiều Luyến nhìn đồng hồ: " không được, buổi tối hôm nay có chuyện."
Phạm Lộ còn hẹn cô tại nhà hàng "Sáng chói", nào có thời gian theo Tôn Lập Nam ăn cơm?
Tôn Lập Nam lập tức lộ ra biểu tình bi thương: " Tiểu luyến, lần trước em không giúp tôi, hôm nay lại không bồi tôi ~ "
Bộ dạng ủy khuất, để Kiều Luyến không nhịn được lắc đầu: "Tôn Tử, hôm nay thật sự có chuyện, lần sau đi."
Nói đến đây, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài.
Tôn Lập Nam theo sau lưng cô, đi xuống dưới, vừa muốn nói gì, Kiều Luyến
dừng bước, nhìn về phía anh ta: "Tôn Tử, anh còn nhớ rõ tôi ghét nhất
cái gì không?"
Tôn Lập Nam Định dừng bước: " chán ghét người khác đi theo em."
Kiều Luyến gật đầu: " đúng, cho nên, chớ đi theo, buổi tối hôm nay tôi phải làm chính sự, được không?"
Tôn Lập Nam ngập ngừng, còn muốn nói điều gì, liền thấy Kiều Luyến chạy
ra ven đường, cũng không quay đầu lại mà gọi taxi rời đi.
Tôn Lập Nam đứng ở ven đường, trên mặt lộ ra vẻ mặt thất lạc.