Bước chân Kiều Luyến dừng lại, theo bản năng nín thở ngưng thần.
Trong phòng trong lúc nhất thời, không có người nói chuyện, mà khách cũng
giống như vừa mới tiến vào, cho nên giúp viêc vừa mới bưng trà lên, đặt ở trên bàn, rồi hoảng sợ về phòng của mình.
Ánh mắt Kiều Luyến dạo qua một vòng trong phòng, đầu tiên dừng lại trên người Hạ Diệp Hoa.
Bà ngồi ở trên ghế sofa, trên mặt mang vẻ kiêu căng, mà Tống Nguyên Hi lại giống như là một con thỏ con bị giật mình,, đứng ở sau lưng bà, hoảng
sợ nhìn người trong phòng.
Thế nhưng dù sợ hãi, vẫn nắm thật chặt tay Hạ Diệp Hoa, giống như mang cho bà một sức lực vô hình.
Đừng nói Hạ Diệp Hoa, xem như Kiều Luyến nhìn thấy tình huống này, đều sẽ cảm giác ấm áp.
Thẩm gia không có uổng phí nuôi cô, thời khắc mấu chốt, còn có thể đứng vững được bước chân.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn người tới.
Tới hai người khách.
Một là Thẩm Tử Hào, vẫn mặc áo sơ mi hoa như cũ, chỉ là hiện tại vẻ mặt lộ
ra lạnh lẽo, khóe môi mang theo mỉm cười giễu cợt như có như không.
Một người khác, là người đàn ông trung niên, nhìn tướng mạo, có chút tương
tự Thẩm Tử Hào và Thẩm Lương Xuyên, hẳn là... ba Thẩm Lương Xuyên.
Người trung niên này, tuy tướng mạo nho nhã tuấn lãng, cũng không có loại cảm giác kinh diễm như Thẩm Lương Xuyên và Thẩm Tử Hào.
Rất rõ ràng, mỹ mạo của Thẩm Tử Hào và Thẩm Lương Xuyên, kế thừa Hạ Diệp Hoa.
Trong phòng không có người nói chuyện, nhưng bởi vì Kiều Luyến đến, ánh mắt ba Thẩm và Thẩm Tử Hào dừng ở trên người cô.
Kiều Luyến trấn định tự nhiên, so với khí thế kia, cô cũng đã gặp, giờ phút này không thể rụt rè.
Cho nên, cô mỉm cười, tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Hoa, sau đó cầm tay của bà, ánh mắt kiên định mở miệng: "Mẹ."
Hạ Diệp Hoa gật đầu, sau đó nhìn về phía đối diện.
Bà nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
Ba Thẩm mở miệng trước tiên: "Vị này là...?"
Giọng nói trầm lớn, giống như áp đảo mọi người.
Hạ Diệp Hoa lờ
đi, Thẩm Tử Hào liền lập tức giải thích: "Là bà xã của anh."
Ba Thẩm gật đầu, chợt nhìn về phía Hạ Diệp Hoa lần nữa, cười lạnh một tiếng.
Hạ Diệp Hoa híp mắt lại: " Thẩm Tu, nói đi, ông tới nơi này làm gì?"
"Làm gì?" Thẩm Tu hừ lạnh lần nữa: "Tin tức đầu đề hiện tại, không phải bà chứ không xem chứ?"
Tròng mắt Hạ Diệp Hoa co rụt lại: " Xem thì thế nào? Từ trước đến nay con
trai tôi luôn lên tin nóng, một chút gió thổi sớm động, đám ký giả liền
kéo theo."
Thẩm Tu đứng lên: " Hạ Diệp Hoa! Bà thật sự là đủ rồi!"
Hạ Diệp Hoa không cam lòng yếu thế, một tay đập trên bàn trà: " ba!" một
tiếng, ý đồ dùng tiếng này, dọa qua đối phương: " Thẩm Tu! Ông ở nhà tôi mà quát vậy sao? Có tin hiện tại tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ tới đuổi ông đi hay không!"
Thẩm Tu nhíu lông mày, nhìn bà chằm chằm: " Người phụ nữ như bà có thể đừng thô lỗ như thế hay không, bà cho rằng tiếng
lớn, bà liền có lý? Bà có biết tin nóng của Thẩm Lương Xuyên, tạo thành
tổn thất đối với Thẩm gia chúng tôi hay không?! Đại thiếu gia của Thẩm
gia, là diễn viên! Cái này sẽ trở thành chuyện phiếm cho mọi người, Thẩm gia chúng tôi cũng sẽ thành chuyện cưới cho xã hội thượng lưu! Đây
chính là con trai ngoan bà dạy đó, thật sự là tốt, từ nhỏ đến lớn không
có một chút cống hiến với Thẩm gia, ngược lại càng ngày càng gây tại
họa! Nó ở đâu? Xảy ra chuyện, vì sao không thấy nó trở về? Là không mặt
mũi về nhà sao?"