Két!" Nương theo tiếng kêu của Kiều Luyến, Thẩm Lương Xuyên dừng xe lại.
Nhưng bời vì trên đường biệt thự giờ phút này không có người, cho nên tốc độ
xe Thẩm Lương Xuyên có chút nhanh, cho dù là bọn họ phản ứng cấp tốc,
cũng đã vượt qua.
Kiều Luyến không nói hai lời, đẩy cửa xe ra, trực tiếp nhìn ra sau.
Chỗ hau người vừa mới đứng đấy, đã không có một ai.
Chẳng lẽ, là ảo giác của mình?
Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cảnh tượng này, thật sự là rất rõ.
Thân là ký giả, bản thân cô có tính nhạy cảm.
Cho nên, cô không nói hai lời, nhanh chóng đi về phía kia.
Thẩm Lương Xuyên vội vàng xuống xe, theo đi: " Làm sao vậy?"
Kiều Luyến chỉ bên kia: " Em vừa trông thấy nơi này có hai người, anh không thấy sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày: "không có."
Không có?
Kiều Luyến cắn môi, thật sự chẳng lẽ là mình nhìn lầm?
Cô chạy tới, nhìn quanh chỗ đó, vẫn không nhìn thấy người.
Thẩm Lương Xuyên còn muốn hỏi cái gì, Kiều Luyến liền mở miệng: "Được rồi, đoán chừng là em nhìn lầm."
Bọn họtrở lại trong xe lần nữa, đi về phía nhà.
Chờ đến khi xe đứng ở bên ngoài, lúc này mới tiến vào biệt thự.
Hạ Diệp Hoa cũng không có ngủ, ở phòng khách xem tivi, nhìn thấy hai người đi tới, tuy bọn họ không nói chuyện, nhưng quan hệ giữa hai người, đã
hòa hoãn.
Hạ Diệp Hoa lập tức cười: " Cuối cùng hòa hảo rồi sao?"
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau, vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên không thay đổi, đi đến bên người Hạ Diệp Hoa: " hòa hảo cái gì?"
Gia hỏa này, rõ ràng không nhận.
Hạ Diệp Hoa nhếch miệng, chỉ anh mở miệng nói: "Tính cách Tiểu Kiều tốt
như vậy, các con cãi nhau giận dỗi khẳng định là con khi dễ con bé, ta
cho con biết, lần sau tại thấy các con cãi nhau, ta sẽ đánh con con có
tin không?"
Thẩm Lương Xuyên bất đắc dĩ nhìn bà: " Mẹ..."
Hạ Diệp Hoa lại cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Luyến: "Tiểu Kiều, nó về sau nếu dám khi dễ con, con liền đến nói cho ta!"
Kiều Luyến lập tức tiến tới, khoác lên cánh tay Hạ Diệp Hoa: "Không có vấn đề!"
Nói xong, còn đắc ý nhìn Thẩm Lương Xuyên: "
Thẩm Lương Xuyên, nghe thấy chưa? Về sau không cho phép khi dễ em!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Kiều Luyến thấy dáng vẻ anh kinh ngạc, tâm tình thật tốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên lầy: "Mẹ, Tống Nguyên Hi đâu?"
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Đi chạy bộ."
Kiều Luyến nhíu mày lại: "Chạy bộ?"
Hạ Diệp Hoa gật đầu: "Đúng vậy, đi chạy bộ."
Nghĩ đến tình huống mình vừa nhìn thấy, cô hỏi thăm lần nữa: "Đã trễ thế như vậy, con bé là nữ sao lại đi chạy bộ?"
Hạ Diệp Hoa không thèm để ý mở miệng: "Đây là sinh hoạt nhiều năm của nó
rồi. Mỗi ngày lúc này đều phải ra ngoài chạy bộ nửa giờ, mấy ngày trước
ta ngã bệnh, nó không có đi."
Bà nói đến đây, nhìn lên đồng hồ treo tường: " Giờ này, chắc trở về tới."
Lời này rơi xuống, phòng cửa bị đẩy ra, mấy người quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi đi vào.
Dù hiện tại là mùa đông, thế nhưng cô bé mặc đồ thể thao giữ ấm, chạy đầu mồ hôi, sắc mặt hồng hồng.
Vừa tiến đến, nhìn thấy Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên, liền đứng bước, hô một tiếng: "Anh Lương Xuyên, chị dâu."
Sau đó liền ngoan ngoãn đi tới: " Em lên lầu tắm rửa trước."
Kiều Luyến vẫn còn nhìn cô bé chằm chằm, thấy cô bé lên lầu, cũng không có nhìn ra bất kỳ khác thường.
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, đi vào phòng vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn
lại Kiều Luyến và Hạ Diệp Hoa, Kiều Luyến không nhịn được hỏi thăm: "Mẹ, Nguyên Hi và nhà chúng ta, là quan hệ như thế nào a?"