"Thím Lý của các con, đời này không cùng ta hưởng qua phúc gì, ngược lại là chịu khổ thật nhiều. Ta còn nhớ rõ tám năm trước, người không có
đồng nào bị đuổi ra ngoài, ba người mỗi ngày chỉ có ba mười đồng tiền
sinh hoạt phí, thịt đều không được ăn..."
Thím Lý và Hạ Diệp Hoa, bắt đầu từ khổ đến ngọt.
Nói qua nói lại, đề tài lại chuyển tới Tống Nguyên Hi.
"... Đứa nhỏ này lúc ấy thật là khiến người ta đau lòng, cũng nhu thuận hiểu chuyện, nhiều năm như vậy, tính khí tính cách, là một chút cũng không
thay đổi. Người trong nhà đều biết, có khó khăn tìm Nguyên Hi! Ban đầu
Hi tiểu thư luôn nói, con bé cũng là đi ra từ khó khăn, hiện tại có
tiền,có khả năng giúp đỡ một số người liền giúp một số người."
Thím Lý cảm thán, sau cùng tổng kết: "Ban đầu Hi tiểu thư, thật là hiền lành."
Hạ Diệp Hoa gật đầu, sau đó nhìn về phía Kiều Luyến: " tiểu Kiều, con bé
lần trước hoài nghi con, là con bé không đúng. Nhưng mẹ hi vọng con
không ghi hận nó. nó là cô nhi, trên thế giới này thân nhân duy nhất của nó, chính là chúng ta."
Kiều Luyến nghe, vẻ mặt hơi cứng đờ, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Nếu như, hung thủ không phải Tống Nguyên Hi, cô chắc chắn sẽ không ghi hận con bé.
Hạ Diệp Hoa tới lúc mười rưỡi, cũng bởi vì tinh thần không tốt,đã đi nghỉ ngơi.
Một mình Kiều Luyến chờ Thẩm Lương Xuyên trở về.
Thẳng đến mười một giờ đêm, Thẩm Lương Xuyên chưa trở về nhà, mà điện thoại của anh, lại luôn tắt máy.
Kiều Luyến nằm trên giường ở phòng ngủ, lo lắng chờ đợi.
Cuối cùng, rạng sáng, mới nhìn thấy bóng dáng anh vào cửa.
Trên người anh xen lẫn ý lạnh, đập vào mặt.
Kiều Luyến không nhịn được hỏi thăm: "Làm sao muộn như vậy mới trở về? Sự tình điều tra rõ ràng chưa?"
Trời vẫn đen, trong phòng không có mở đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ.
Ánh sáng mờ nhạt, chiếu trong phòng, chiếu vào người Thẩm Lương Xuyên.
Anh giống như là một người đi đường một mình hành tẩu trong bóng tối, cô
độc lại lẫn bi thương. Giống như là có cái gông xiềng nặng nề, thủy
chung ép trên vai của anh.Không biết vì cái gì, Kiều Luyến cảm thấy anh giờ phút này, có chút âm trầm.
Loại ánh mắt kia lạnh như băng, trong nháy
mắt nhìn qua, để cho cô như ở trong hầm băng, sợ run cả người.
Cô mở to hai mắt nhìn, thận trọng hô một tiếng: "Thẩm Lương Xuyên?"
Anh lúc này mới giống như là lấy lại tinh thần, mới nhìn rõ ràng người
trước mặt là cô, ánh mắt lạnh như băng mới có tiêu cự, dừng ở trên người cô.
Kiều Luyến còn muốn nói điều gì, anh chợt tiến lên một bước, ôm lấy cô.
Trên quần áo mang theo hơi lạnh, trực tiếp thẩm thấu áo ngủ, để Kiều Luyến
run lên, nhưng cô có thể phát giác được giờ phút này Thẩm Lương Xuyên
cô độc, cho nên cô không nói chuyện, mà chính là vươn cánh tay, ôm eo
của anh, ý đồ làm anh ấm áp.
Sau đó, cô liền nghe đến Thẩm Lương Xuyên mở miệng: " tiểu Kiều, may em không có chuyện."
Tiểu Kiều...
Thẩm Lương Xuyên rất ít xưng hô như vậy, thế nhưng xưng hô thế này, lại làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy quen thuộc.
Lúc đang ngẩn người, cũng cảm giác được sức lực anh ôm mình đang chậm rãi tăng lên, giống như là sợ cô sẽ rời đi.
Bộ dạng này của Thẩm Lương Xuyên, là Kiều Luyến chưa từng gặp qua từ trước tới nay.
Cô chỉ có thể như thế ôm ấp lấy anh.
Cũng không biết qua bao lâu, trên người anh dần dần có nhiệt độ.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới buông cô ra, anh đem áo khoác cởi ra, thả ở
trên ghế sofa, đưa lưng về phía Kiều Luyến, lúc này mới lên tiếng: "Buổi tối hôm nay anh đi tìm Nguyên Hi."
Kiều Luyến lập tức lấy lại tinh thần.
Cũng đúng, tra được Tống Nguyên Hi ra hai mươi vạn, Thẩm Lương Xuyên khẳng định sẽ giúp cô đi chất vấn.
Chẳng qua đến cùng có phải Tống Nguyên Hi hay không?