Tống Nguyên Hi nghe lời Hạ Diệp Hoa, nhưng không có đáp ứng, mà ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương nhìn về phía Kiều Luyến.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là đợi đến Kiều Luyến mở miệng, đón nó trở về!
Quả thực là khinh người quá đáng!
Kiều Luyến buông thõng mắt, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, mẹ nói đúng, nhà chúng ta không thiếu chút tiền."
Một câu rơi xuống, trong lòng Tống Nguyên Hi vui vẻ.
Trong ánh mắt cô ta hiện lên một sự tàn khốc.
Kiều Luyến, không phải cô đuổi tôi ra khỏi nhà sao? Vậy bây giờ tôi muốn cô phải mời tôi về nhà!
Nhưng tiếp theo, liền nghe thấy Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: " Nhưng cứ như vậy, công sức của Nguyên Hi sẽ vô ích."
Hạ Diệp Hoa sững sờ, "Hả?"
Kiều Luyến nhìn Tống Nguyên Hi, cười híp mắt mở miệng: "Rõ ràng các diễn
viên có thế thân, Nguyên Hi lại không cần, dẫn đến tạo ra chuyện này.
Mẹ, mẹ không biết, hiện tại đưa tin đều khen Nguyên Hi chuyên nghiệp.
Nếu như mượn nhiệt độ này, để Nguyên Hi mang vết thương kiên trì quay
chụp, như vậy Nguyên Hi sẽ nổi tiếng hơn!"
Hạ Diệp Hoa nghe đến đó, nhíu lông mày: " Thế nhưng vết thương của nó..."
Kiều Luyến cảm thán, "Đúng vậy, ý của con, là để cho em ấy về nhà nghỉ ngơi, cơ hội này sẽ bỏ lỡ. Nhưng muốn sự nghiệp của Nguyên Hi tăng, thì cũng
có thể ngồi trên xe lăn, miễn cưỡng quay nửa người ~ còn lại có thể tìm
thế thân."
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, quả thực là tức muốn phun ngụm máu ra ngoài!
Trước kia đã biết Kiều Luyến mồm miệng lanh lợi, đến lúc rơi xuống người mình, cô ta mới cảm nhận được hung mãnh của cô.
Lời hữu ích đều nói ra hết!
Đã nói vậy, nếu như cô ta về nhà nghỉ ngơi, vậy không đặt nặng sự nghiệp!! Dù sao, ngồi trên xe lăn cũng có thể quay chụp?
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi như cũ: " Mẹ, con thấy chuyện này, vẫn là giao cho Nguyên Hi quyết định đi."Tống Nguyên Hi nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa: " Dì, chị dâu nói đúng, con vẫn kiên trì quay đi."
Hạ Diệp
Hoa còn muốn nói điều gì, Kiều Luyến liền đỡ cánh tay bà: "Mẹ,
người có chí riêng, Nguyên Hi thích quay phim, cơ hội này cũng là khó có được."
Hạ Diệp Hoa thở dài: "Được, ta đã biết."
-
Từ trong bệnh viện đi ra, trên đường về nhà, Hạ Diệp Hoa còn thở dài thở
ngắn: " Nguyên Hi này, đều là bị Lương Xuyên làm hư, con gái coi trọng
sự nghiệp như vậy làm gì? Ai!"
Kiều Luyến:...
Tuy lần này cản Tống Nguyên Hi ở ngoài cửa, thế nhưng đoàn làm phim sẽ có phần diễn, sau khi quay xong thì sao?
Nếu như không tỏ rõ ràng, vậy định dây dưa với Tống Nguyên Hi một đời sao?
Tuy vừa mở miệng ra rất thoải mái, nhưng lúc này Kiều Luyến lại cảm thấy mỏi mệt.
Lúc đầu cho là Thẩm Lương Xuyên bận việc, thật không nghĩ đến, về đến nhà,
lại nhìn thấy anh đang ngồi ở phòng khách xem báo chí.
Kiều Luyến vào cửa, bước chân dừng lại, đứng ở cửa.
Hạ Diệp Hoa đã đổi dép lê, trông thấy Thẩm Lương Xuyên, còn rất ngạc
nhiên: "Con không phải nói có chuyện sao? Đã rảnh rỗi như vậy, sao không tới bệnh viện nhìn Nguyên Hi chứ?"
Nói đến đây, cảm thán nói:
"Con không thấy được, cái đứa bé kia khóc đến bao nhiêu thảm thương. Về
sau còn một mực lôi kéo tay ta hỏi, anh Lương Xuyên đâu, anh đâu?"
"Lương Xuyên, thân là anh trai, con có rảnh vẫn là đi nhìn con bé một chút."
Nghe được hai chữ anh, tay Thẩm Lương Xuyên cầm báo hơi cứng đờ, chợt buông báo xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt kia lộ ra phức tạp, nhìn về phía Kiều Luyến ở cửa.