Kiều Luyến nghe nói như thế, hơi sững sờ.
Nhưng chợt nghĩ tới, cô có thể nhận ra thao tác Tử Xuyên, như vậy Tô Bành Hạo nhận ra thao tác của cô, cũng không có gì.
Kiều Luyến khẽ gật đầu: " Không tệ, tôi chính là tiểu Kiều."
Một câu, để Tô Bành Hạo chấn kinh đến mức há hốc mồm.
Kiều Luyến không có tâm tư đi xem cậu ta, chỉ là quay người đi ra ngoài, muốn đuổi theo Thẩm Lương Xuyên.
Muốn đi hỏi một chút, anh đến cùng có phải Tử Xuyên hay không!
Nếu như anh không phải Tử Xuyên, như vậy sao anh dùng được thao tác của Tử Xuyên.
Thế nhưng, khi cô chạy tới bãi đỗ xe, lại phát hiện xe Thẩm Lương Xuyên đã lái đi.
Kiều Luyến đứng tại chỗ.
Bỗng nhiên muốn khóc, vừa muốn cười.
Cô nói không nên lời tâm tình của mình là gì.
Phức tạp giống như có năm mùi vị.
Cô vui vẻ có lẽ là vì Tử Xuyên còn sống, không có chết...
Cô bi thương, nếu như Tử Xuyên thật sự là Thẩm Lương Xuyên, như vậy, đến
cùng Thẩm Lương Xuyên có biết, cô cũng là tiểu Kiều hay không?
Cô lại nghĩ tới Tống Nguyên Hi, mối tình đầu của Thẩm Lương Xuyên...
Tiếp đấy nắm chặt thành đấm.
Trong lòng phun lên tức giận.
Nếu như Thẩm Lương Xuyên là Tử Xuyên, như vậy tám năm trước, lúc mình còn ở bên anh, anh đã có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm hay không?
Là anh chân đứng hai thuyền sao?
Cũng hoặc là... Anh chưa từng coi chuyện tình cảm trên mạng là gì, kỳ thật đang đùa nghịch cô?
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Cô muốn tìm Thẩm Lương Xuyên, cô muốn tìm anh hỏi rõ!
Kiều Luyến quay người, đang muốn đi ra ngoài, đã thấy Tô Bành Hạo theo sau
lưng cô, thấy cô quay đầu, nhất thời lộ ra bộ dạng ngôn ngoãn trước nay
chưa có: " Cô, cô muốn đi đâu đấy? Tôi có thể đưa cô đi!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhìn cậu ta một cái: "Không cần."
Hôm nay Tô Bành Hạo lái xe của mình, mang theo các đội viên cùng đến, đương nhiên phải đưa bọn họ trở về.
Nhưng Tô Bành Hạo lại trực tiếp xua tay: "Đừng, cô chờ đấy, tôi đi lái xe!"
Cậu ta chạy về phía xe của mình, liền thấy còn có
đội viên đứng đó.
Tô Bành Hạo trực tiếp vung tay lên: "... Mấy người đón xe đi, tôi đưa người về."
Sau đó, liền hấp tấp chạy đến ghế lái, mở xe, đi tới chỗ Kiều Luyến.
Lão tổ Bạch Cốt và vô địch tịch mịch cỡ nào liếc nhau, sau đó, vô địch tịch mịch cỡ nào liền chậm rãi mở miệng: "Tại sao tôi cảm giác, đội trưởng
đột nhiên trở nên chân chó như thế hả?"
Nhưng xe Tô Bành Hạo lái tới chỗ Kiều Luyến chờ, lại phát hiện, đã không thấy Kiều Luyến.
Tô Bành Hạo ngây người, trợn tròn mắt.
Xong đời.
Tiểu Kiều tức giận.
-
Kiều Luyến đi ra khỏi bãi đậu xe, đánh xe taxi, trực tiếp trở lại biệt thự.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại không ở trong biệt thự.
Kiều Luyến đứng ở dưới lầu, ánh mắt dừng lại chỗ lầu ba.
Cô nghĩ đến khả năng mình đoán, liền lập tức cắn môi.
Từ lần trước, cô có ý đồ tiến vào gian phòng kia, bị thím Lý ngăn lại, cô liền không có đi qua nữa.
Nhưng bây giờ...
Cô nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, thẳng đến lầu ba.
Thím Lý đi ra ngoài mua thức ăn, không ở nhà.
Nhóm giúp việc trong nhà không đươc lên lầu ba.
Cho nên, cô dễ dàng mở khóa phòng trên lầu ba.
Cô muốn xem, mối tình đầu vì Thẩm Lương Xuyên mà chết, đến cùng hình dạng thế nào?
Thế nhưng, khi nhìn rõ đồ vật trong phòng, cả người cô đều lập tức ngây dại!!!
Nhưng vật trước mặt... Không phải đều là của Tử Xuyên và cô sao?