Giọng Tống Nguyên Hi hạ thấp, để cho người ta không nghe được câu nói phía sau.
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, bỗng nhiên đi về phía trước, một tay nắm
chặt cổ tay cô ta: " Cô nói cái gì? Cô nói cho rõ ràng. Cô hận tôi cái
gì? Tôi hại chết người nào của cô?"
Quả nhiên là như vậy!
Trước kia cô đã cảm thấy kỳ quái.
Nếu như chị của Tống Nguyên Hi là mối tình đầu của Thẩm Lương Xuyên, như
vậy cô ta không hi vọng Thẩm Lương Xuyên ở cùng với mình là đúng, thế
nhưng hận ý cô ta đối với mình lại không hợp lý!
Muốn hạ thuốc tránh thai, để một cô gái cả đời không sinh con được, thù hận sâu như thế nào mới có thể làm vậy?
Giờ nà, cô nghe đến ba chữ hại chết người, cô liền hiểu.
Quả nhiên cô và Tống Nguyên Hi có cừu hận to lớn
Cô siết chặt tay.
Bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Lương Xuyên đã từng nói, Tống Nguyên Hi là em gái của bạn cũ.
Bạn cũ...
Bạn cũ này, đối với Thẩm Lương Xuyên mà nói, khẳng định rất quan trọng.
Có phải, Thẩm Lương Xuyên cũng bởi vì nguyên nhân này, mới có thể oán hận cô, cho nên tám năm trướ, anh không...
Tám năm sau bọn họ gặp lại, anh biết rõ mình là tiểu Kiều, nhưng không có
nhận nhau, thậm chí, tại thời điểm vừa mới kết hôn, anh còn có ý hận
mình...
Tất cả sự việc dần hiện lên, giống như khiến cô hoàn toàn hiểu rõ từ trong sương mù!
Thế nhưng, cô có thể hại chết người nào?
Tám năm trước, cô cũng chỉ là một cô bé mười tám tuổi.
Cô cũng không có làm gì, làm sao lại hại chết người?
Cô muốn hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng lúc này Tống Nguyên Hi đã phát bệnh.
Khi Kiều Luyến cầm cổ tay cô ta, cô ta liền đã kinh hoảng nhảy dựng lên,
giống như là bị kinh hãi, bỗng nhiên hét rầm lên: "A, thả tôi ra, thả
tôi ra..."
"A, thật là nhiều máu!"
"Anh Lương Xuyên, em không phải cố ý... hu hu..."
"Anh Lương Xuyên, anh có phải rất hận em hay không..."
Nói xong những lời này, cô ta bỗng nhiên đẩy mạnh Kiều Luyến, chạy thẳng về phía phòng vệ sinh.
Mở vòi nước ra, dùng sức chà mạnh ngón tay của mình.
"Máu, tôi muốn rửa sạch sẽ... Rửa sạch sẽ, đây không phải là máu anh Lương Xuyên..."
Tinh thần cô ta hoảng hốt, ở đó dùng
sức chà mạnh, Kiều Luyến thì đứng trong phòng nhìn cô ta.
Tất cả suy nghĩ đều đã loạn lên.
Giờ nà, Tống Nguyên Hi không còn là người khiến người ta chán ghét đến hận không giết được cô ta.
Bộ dạng cô ta chán nản, để lộ ra mấy phần đáng buồn đáng tiếc...
Hạ Noãn Noãn nghe được tiếng kêu sợ hãi, chạy vào, liền thấy cảnh tượng như vậy.
Cô bé vội vàng chạy tới phòng vệ sinh: " Tống tiểu thư, cô thế nào?"
"Máu, thật là nhiều máu!" động tác Tống Nguyên Hi rửa tay vô cùng thô lỗ.
Mà lúc này, Kiều Luyến mới nhìn thấy, tay của cô ta có lẽ vì thường xuyên bị rửa, da thịt đều trở nên có chút bất thường.
Hạ Noãn Noãn vội vàng đưa tay ra, mở miệng nhỏ nhẹ: "Không nên gấp gáp, tôi tới rửa giúp cô."
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, nhìn cô bé một cái, đối với ánh mắt của cô bé, cảm xúc chậm rãi trấn định lại...
-
Cuối cùng làm yên lòng Tống Nguyên Hi, Hạ Noãn Noãn đưa Kiều Luyến đi ra ngoài.
Cô cảm thán nói: "Tống tiểu thư chính là như vậy, bình thường nhìn rất
bình thường, nhưng chính là một ngày phải rủa tay rất nhiều, tay của cô
ấy bời vì rửa mạnh, đều đã nhiễm trùng rồi."
Là bởi vì cô ta chưa từng nghĩ tới muốn thương tổn Thẩm Lương Xuyên, cho nên mới bị chuyện này kích thích.
Kiều Luyến thở dài, bỗng nhiên thấy điện thoại từ câu lạc bộ, ngữ khí Tô
Bành Hạo rất gấp: "Huấn luyện viên Kiều, cô có thể lập tức tới một
chút không?"