Cái tay này, là chuyện gì xảy ra?
Kiều Luyến nghe được câu nói này của Thẩm Lương Xuyên, trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm xuống.
Những ký ức không tốt đó, bỗng nhiên xông lên đầu.
Tay của cô...
Cô cười khổ một cái, giấu trong túi, lại gấp gáp nắm thành nắm đấm
Thế nhưng rất nhanh, cô liền điều chỉnh tốt tâm tình, nghiêng đầu nhìn ra
phía ngoài cửa sổ xe, hời hợt mở miệng: "Vào buổi tối tám năm trước, em
tan học về nhà, bị cướp ở khu, khi tranh chấp với họ, tay bị thương."
Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Cái này rõ ràng chỉ là nói thật một nửa, để trong lòng anh không thoải mái.
Tiểu Kiều năm đó, đến cùng xảy ra chuyện gì, vì cái gì khiến cho hiện tại che che giấu giấu như thế?
Lại suy nghĩ tới chuyện cô một mực sợ hãi xuất hiện trước mặt công chúng...
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Nhưng không có bức bách cô nói ngọn nguồn, chỉ là mở miệng: "Bác sĩ nói thế nào?"
Kiều Luyến nhìn về phía tay phải mình: " cái tay này, kỳ thật bình thường
giống người bình thường, nhưng không thể vận động cường độ cao, nhất là
đánh máy, chơi game, thời gian dài, sẽ bất lực, run rẩy, em cũng khống
chế không nổi."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, xuống xe, Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương
Xuyên: "Kỳ thật, không cần thiết xem, năm đó ở Tô Châu, không biết mời
bao nhiêu người, đều vô dụng."
Lúc đó đang học lớp 11, việc học
khẩn trương, tay của cô bỗng nhiên bị thương, dẫn đến về sau lúc cô cầm
bút, cũng có chút khó khăn.
Ba ba luôn luôn sủng cô, mang cô đi thăm các bác sĩ, đều không có kết quả.
Về sau, nghe nói tới một chuyên gia chỉnh hình, muôn ôm hi vọng cuối cùng, trong nhà lại xảy ra chuyện.
Tay của cô, luôn luôn trì hoãn đã tám năm.
Chân Kiều Dịch, làm trễ nãi tám năm, hiện tại cũng miễn cưỡng có thể đứng
thẳng, tay của cô... Chuyện thao tác chuẩn, nhạy bén, sao có thể khẻ
quan?
nhưng lời này rơi xuống, tay lại bị anh níu lại.
Tay Thẩm Lương Xuyên, khô ráo, ấm áp, mang theo ấm áp, giống như muốn từ ngón tay của cô, dẫn ấm áp đến đáy lòng cô.
Cô ngẩng đầu
nhìn về phía anh, chỉ thấy anh mở miệng nói: "Chỉ là đi xem một chút."
Bóng đêm mông lung.
Khi đèn đường chiếu xuống, sắc mặt Thẩm Lương Xuyên, giờ phút này lộ ra ấm áp như vậy.
Ấm áp để Kiều Luyến không đành lòng cự tuyệt.
Dù cái tay này có lẽ đã không cứu được, nhưng nhìn thần sắc kiên định của
anh, Kiều Luyến đột nhiên cảm thấy, giống như trong bóng tối có một từng tia sáng
Cô khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên luôn luôn ít
nói, giống như cảm nhận được tâm tình cô vào giờ khắc này, mang cô tiến
vào bệnh viện, còn thuyết phục: "Bác sĩ này, là chuyên gia chỉnh hình
nổi danh cả nước. Coi như không thể tốt, tối đa cũng cứ như vậy."
Kiều Luyến gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên nhìn tay của cô một chút, nắm thật chặt tay phải phát run của cô.
Cái tay kia, tinh tế trắng nõn, dù cho tám năm sinh hoạt không như ý, thế
nhưng đôi tay này vẫn mềm mại không xương, nhìn qua giống như mười ngón
không dính nước.
Trước kia, tay này có thể cùng anh không ai địch nổi trong game, nhưng bây giờ...
Chỉ cần nghĩ đến, anh ở khán đài phát giác được không thích hợp, xông vào
giữa trò chơi, trông thấy tay của cô đang phát run, dáng vẻ cô nhìn chằm chằm cái tay kia, tim của anh liền hơi hơi nhói.
Khi đó, cô bất lực, cô bàng hoàng, cô thất lạc, còn có sự đau lòng của cô... Đều giống như đánh tới gấp bội.
Tiểu Kiều của anh, tại sao có thể bị thương ở tay?