Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không hiểu, vừa rồi Thẩm ảnh đế còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên nổi bão.
Một lát sau, Tiểu Diệp khẽ hỏi: "Đây là... Thế nào? Vừa mới bắt đầu, không phải rất tốt sao? Chúng ta là không nói sai cái gì, để Thẩm ảnh đế tức giận chứ?"
Nhưng tiếp đó lại lắc đầu : "Chúng ta cũng không nói gì mà!"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau.
Điện thoại di động Kiều Luyến vang lên, xô nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Kiều tiểu thư, có thể làm phiền cô mang điện thoại của Thẩm tiên sinh xuống Gara tầng ngầm hay không."
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên đặt ở trên bàn.
Cúp điện thoại, cô lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, lấy lý do qua phòng vệ sinh để đi ra ngoài.
Đến Gara tầng ngầm, thấy có một chiếc xe đang nháy đèn, cô chạy đến, cửa sổ ghế lái xe hạ xuống, lộ ra mặt của Tống Thành.
Cô vội vàng đưa điện thoại di động đưa cho anh ta, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía người ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Tay của anh còn đang rỉ máu, thế nhưng anh vẫn mặt không biểu tình như cũ, ánh mắt xuyên qua cửa kính, nhìn ra phía ngoài, mang theo chút hờn dỗi.
Cô hỏi thăm: "Thẩm tiên sinh, tay của anh..."
"Lái xe."
Giọng lạnh lẽo, cắt ngang lời cô hỏi thăm.
Tống Thành làm thủ thế vẫy tay với Kiều Luyến, khởi động xe.
Kiều Luyến đứng ở đó, trơ mắt nhìn xe chậm rãi chạy đi, cô và Thẩm Lương Xuyên, cách một cửa kính, chậm rãi vụt qua.
——
Cả một buổi chiều, Kiều Luyến đều không yên lòng.
Rõ ràng đang viết bản thảo, thế nhưng trước mặt luôn luôn xuất hiện tay anh chảy máu.
Cũng không biết, Tống Thành có dẫn anh đi bệnh viện hay không?
Kiều Luyến không nhịn được, cầm điện thoại di động lên, gửi cho anh một tin nhắn, 【 Tay của anh có sao không? )
Nhưng cái tin nhắn này, lại như đá ném vào biển rộng, không có được bất kỳ đáp lại nào.
Cô lại gửi tin nhắn cho Tống Thành, Tống Thành trả lời rất nhanh: 【 Đã xử lý, không sao. )
Lúc này Kiều Luyến mới yên lòng lại, cô cầm điện thoại di động,
nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được gửi nhắn tin hỏi thăm lần nữa: 【 hôm nay, có phải anh ấy gặp chuyện gì không vui không? )
Tống Thành: 【 không có, hôm nay mọi chuyện đều tốt. )
Mọi chuyện đều tốt, như vậy vì sao, đột nhiên tâm tình anh kém như vậy?
Nghĩ mãi mà không rõ, Kiều Luyến dứt khoát không nghĩ.
Chủ biên đã họp trở về, tổng biên chuẩn bị qua tổng bộ, cho nên trong tòa soạn báo, trong lúc nhất thời coi như yên bình.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau khi tan việc, Kiều Luyến ngồi xe buýt về nhà.
Lúc đi qua công viên, bị Hạ Diệp Hoa gọi lại: "Tiểu Kiều!"
Lúc này Kiều Luyến mới ý thức được, sáng hôm nay đã đáp ứng ăn cơm với Hạ Diệp Hoa.
Thế nhưng...
Tống Thành nói anh đã về nhà, hiện tại cô rất muốn về nhà xem một chút.
Xoắn xuýt một chút, vẫn là mở miệng: "Dì, thực sự là có lỗi, tối nay con có chút việc, muốn về nhà trước, ngày mai ăn cơm với dì được không?"
Hạ Diệp Hoa có hơi thất vọng, nhưng vẫn mở miệng : "Vậy được, tối ngày mai đừng quên!"
Kiều Luyến gật đầu, đi xuyên qua công viên, trở về biệt thự.
Sau khi rời đi cô, Hạ Diệp Hoa gọi điện thoại về nhà: "Haizz, người bạn của tôi không cùng tôi ăn cơm, cái thằng nghiệt tử kia trở về chưa?"
Lý quản gia mở miệng: "Phu nhân, tôi vừa gọi điện thoại cho bên khu 8, bọn họ nói tiên sinh đã về biệt thự, tay của cậu ấy bị thương rồi!"
"Cái gì?" Hạ Diệp Hoa lập tức gấp gáp: "Tôi sẽ qua nhìn xem!"
Cúp điện thoại, bà liền dồn dập đi đến biệt thự số 8.