Khí tức ấm áp đập vào mặt, để cô cảm giác tim đập rộn lên, gương mặt nóng rực không thể khống chế.
Cô cảm thấy không khí trong lồng ngực, giống như bị rút ra ngoài.
Nam thần có chuyện gì?
Có chuyện gì?
Chẳng lẽ là... Muốn cùng cô ngủ?
A a a!
Cô sắp hạnh phúc chết đi được không?
Thế nhưng một giây sau, chỉ thấy nam thần mở cửa phòng ra, nói với trợ lý đã đứng bên ngoài: "Vào đi."
Tiếp theo, liền thấy trợ lý đẩy xe đồ ăn đi đến.
Thi Niệm Diêu nghi ngờ nhìn về phía Mạc Tây Thừa: " A?"
"Ăn cơm."
Thi Niệm Diêu:...
Thì ra là ăn cơm, cô còn tưởng rằng tối nay có thể vượt qua một đêm khó quên chứ!
Thi Niệm Diêu quay đầu, chỉ thấy Mạc Tây Thừa đã cởi áo khoác, bên trong lộ ra áo sơ mi trắng.
Anh vén ống tay áo lên, trên cánh tay da thịt màu lúa mì, bắp thịt rắn chắc, lộ ra sự khỏe mạnh.
Thi Niệm Diêu nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô nuốt ngụm nước miếng.
Chỉ là tiếng nước bọt kia giống như có chút vang, cho nên Mạc Tây Thừa nhìn qua: "Đói bụng sao?"
Thi Niệm Diêu gật đầu.
Mạc Tây Thừa chỉ thức ăn trên bàn: " Muốn ăn cái gì?"
Thi Niệm Diêu:... Muốn ăn anh.
Thế nhưng lời này, nhất định không thể nói ra miệng!
Ai!
Làm sao bây giờ, rất muốn quy tắc ngầm với nam thần mà!
Thi Niệm Diêu ngượng ngùng cúi đầu, sau đó mở miệng: "Đều có thể."
Sau đó, đi theo Mạc Tây Thừa ngồi ở trên ghế sofa.
Động tác Mạc Tây Thừa rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã bày đồ ăn ở trên mặt bàn.
Sau đó đưa một đôi đũa cho Thi Niệm Diêu.
Thi Niệm Diêu cúi đầu ăn cơm.
Ăn hai cái, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đũa đồ ăn.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy nam thần đang nhìn cô: " Không thích ăn?"
"Không! Tôi rất thích!"
Thi Niệm Diêu gấp gáp mở miệng.
Mạc Tây Thừa lại khẽ gật đầu.
Ánh mắt Thi Niệm Diêu, lại rơi vào rau xanh trong bát kia.
Trời ơi!
Đây chính là nam thần gắp rau cho cô, cô có thể không ăn mà để cúng không?!
Không nên không nên, không thể hoa si như thế, miễn cho nam thần xem thường.
Cho nên, Thi Niệm Diêu liền nhét rau vào trong miệng.
A ô...
Làm sao bây giờ,
nam thần gắp đồ ăn đều ăn vô cùng ngon!!!
Bữa cơm này, Thi Niệm Diêu ăn đặc biệt no bụng.
Sau khi ăn xong, lúc này cô mới đứng lên: " Vậy, tôi đi trước."
Mạc Tây Thừa liền đứng lên: " Tôi đưa cô."
"A?" Thi Niệm Diêu sợ ngây người: " Không cần đi, cái kia..."
" Đêm hôm khuya khoắt một mình cô đi về, tôi không yên lòng."
Sau đó, liền không nói gì, cầm quần áo đưa cho Thi Niệm Diêu, chính mình cũng mặc áo khoác vào, liền đi ra ngoài.
Thi Niệm Diêu:...
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Tâm trạng Thi Niệm Diêu lại rất vui vẻ.
Nam thần mời cô ăn cơm, nam thần đưa cô về nhà... có phải nam thần coi trọng cô hay không?
Trong đầu đều là những ý nghĩ này, trên đường Thi Niệm Diêu đi theo Mạc Tây
Thừa, chợt nghe có người cách đó không xa hô: "A, Mạc Tây Thừa! Là Mạc
Tây Thừa sao?"
Thi Niệm Diêu sững sờ.
Quay đầu, liền thấy một nữ Fan hâm mộ thét chói tai vang lên.
Mạc Tây Thừa nhìn thấy bộ dạng này, cười cười: " Đúng, là tôi."
Nữ Fan hâm mộ lập tức hô to: "Anh có thể cho em xin chữ ký không?"
Mạc Tây Thừa không có một chút làm kiêu: " Được."
Nữ Fan hâm mộ lấy bút từ trong túi ra, vừa sốt ruột, nắp bút liền rơi trên mặt đất.
Cô bé đang định cúi đầu nhặt, Mạc Tây Thừa đã cúi đầu, nhặt nắp bút lên, đưa cho cô bé.
Động tác kia, đối Fan hâm mộ dịu dàng lạii bao dung.