Bị người mình thích hiểu lầm... Cô lại không mặt mũi
nói cho cậu ấy biết, cô rất nghèo, trong ví tiền chỉ có 200, không có
cách nào trả tiền rượu... Cho nên chỉ có thể cầm của cậu.
Hạ Noãn Noãn dừng lại một chút, mở miệng lần nữa: "Thẩm tiên sinh, gặp lại."
Cúp điện thoại, sắc mặt của cô ấy đã khôi phục bình tĩnh.
Xem ra, cô và Thẩm Tử Hào là vô duyên.
Cô rất nghèo, nhưng là tình yêu của cô, cũng không rẻ.
Cô muốn, là tình yêu tôn trọng lẫn nhau, mà không phải bị người xem thường.
-
Sau bốn ngày, Hạ Diệp Hoa không có chuyện gì, có thể xuất viện, về nhà tiếp nhận trị liệu.
Hạ Noãn Noãn đi theo Kiều Luyến về tới Thẩm gia.
Kiều Luyến tìm phòng khách cho Hạ Noãn Noãn, để cho cô ấy nghỉ ngơi, sau đó đi xem tình huống Hạ Diệp Hoa.
Trải qua bốn ngày điều trị, tay phải bà đã có cảm giác, cũng cố thể nói từng chữ, so với trước đó có tiến bộ rất nhanh.
Từ trong phòng Hạ Diệp Hoa đi ra, Kiều Luyến lại qua
thư phòng tìm Thẩm Lương Xuyên, đẩy cửa thư phòng ra, đã thấy Thẩm Lương Xuyên đưa lưng về phía cô, cùng người trò chuyện video.
Đối diện là Tống Thành, đang báo cáo cho anh tiến
triển sự việc: "... đoàn làm phim ( kiêu hùng ), Lục Nam Trạch rút vốn,
nhưng đối với toàn bộ đoàn làm phim, cũng không bị tổn thất gì. Nữ chính cũng sửa lại, đổi thành Đường Dĩnh. Mặt khác, anh nói đầu tư ... Anh
Thẩm, chúng ta thật sự đầu tư bất động sản sao? Dù sao hình thức này, ai nhìn cũng không thấy tốt, ngộ nhỡ bồi thường tiền..."
Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng : " Xác định đầu tư."
Tống Thành có chút xoắn xuýt : " Anh Thẩm, tôi nhớ
được năm đó khuyên anh đầu tư một chút sự nghiệp khác, anh nói tiền đủ
dùng là được, hiện tại là thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên buông mắt, không có trả lời.
Thế nhưng bên trong nội tâm của anh, lại đang yên
lặng mở miệng: Nếu trước đó không có đụng phải Lục Nam Trạch, thật sự
anh cho là như vậy.
Tiền đủ dùng là được.
Nhưng bây giờ, nếu như mình không thể trở nên cường đại, sao có thể bảo hộ cô?
Lần này, anh có thể dựa vào bạn bè hồi nhỏ hỗ
trợ.
Nợ nhân tình đều phải trả.
Mà anh có thể lấy ra cái gì để trả?
Những anh em kia, tin tưởng anh, anh dẫn tư, bọn họ đầu tư.
Dù chưa thu hồi trở về, thậm chí có thể nói dù mất trắng, đối với bọn họ mà nói, cũng là chín trâu mất một sợi lông.
Thế nhưng, anh lại không thể yên tâm thoải mái dùng tiền của bọn họ như thế.
Anh phải dùng số tiền kia để kiếm một món hời.
Để đầu tư của bọn họ, trở nên có giá trị, biến thành đầu tư chân chính.
Cũng làm cho những người chế giễu bọn họ, phải im miệng.
Anh không giải thích cái gì, chỉ là nhìn về phía Tống Thành mở miệng : " Đi thôi."
Tống Thành ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đóng video lại.
Kiều Luyến ở cửa, nghe được đối thoại này, cắn môi.
Những lời Thẩm Lương Xuyên không nói ra, cô đều hiểu.
Anh nguyện ý vì cô, mà làm ra một số thay đổi.
Như vậy cô cũng phải tiếp tục cố gắng.
Kiều Luyến yên lặng lui ra ngoài, không có đi vào phòng, ngược lại đi phòng ngủ chính.
Đến phòng ngủ chính, lúc này cô mới cầm lên điện thoại di động của mình.
Đã từ chức gần nửa tháng, trong nửa tháng này, trong
nhà phát sinh quá nhiều chuyện, dẫn đến cô không có suy nghĩ tương lai
của mình.
Nhưng bây giờ...
Là thời điểm cô nên suy nghĩ một chút, chính mình làm gì rồi.
Cô không muốn làm một người chỉ có thể phụ thuộc vào Thẩm Lương Xuyên, cô cũng phải thay đổi đến mức cường đại.
Huấn luyện câu lạc bộ, đội trưởng dẫn dắt là được, mà cô, cần phải tìm công việc thật tốt rồi...