Trương Xuân Hoa nói xong những lời này, liền cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc, nheo mắt ngồi xuống lại đứng lên.
Lúc trước, trước khi Kiều Luyến rời tòa soạn báo, đánh bà ta một hồi.
Vốn bà ta muốn báo cảnh sát, thế nhưng tổng biên Lưu Chí Hưng nói báo cảnh
sát không tốt lắm, cho nên liền đè ép không để cho bà ta đi báo thù.
Lại về sau...
Kiều Luyến cố ý ở trước mặt Tô Mỹ Mỹ nói đến chính mình lợi dụng cô ta, dẫn đến bên Tô Mỹ Mỹ kia, cũng trở mặt với chính mình.
Cái này khiến bà ta cảm thấy rất bực bội, rất táo bạo.
Cho nên, bà ta nhất định phải làm cho Kiều Luyến không lăn lộn được trong giới ký giả!
Cô không phải có cốt khí đi sao?
Vậy để cho cô không tìm được việc làm, sau cùng chỉ có thể xám xịt trở về, xin bà ta tiếp tục làm ở tòa soạn báo này!
Nghĩ tới đây, lúc này Trương Xuân Hoa mới hài lòng đứng lên.
Sau đó bà ta liền đứng lên, đi ra văn phòng Phó Tổng Biên, nhìn mấy người
bên ngoài, mở miệng nói: " Chuyện Vong Xuyên tìm hiểu rõ ràng chưa? Có
ai có ảnh chụp không?"
Lời này vừa dứt, liền có người trực tiếp
vẫy tay: " Ở đây có. Tôi thấy trong một video phát sóng trực tiếp, thấy
được huấn luyện viên, người này hẳn là Vong Xuyên!"
Một câu vừa dứt, mọi người cùng vây lại nhìn về phía video.
Trong video, một thân hình xuất hiện ở trên đài.
Nhưng bởi vì ánh sáng trên bậc thang quá tối tăm, lại thêm cự ly khá xa, để
người ta không thấy rõ lắm tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy một thân hình mơ hồ.
Video dừng lại lúc Vong Xuyên lên sân khấu bắt tay huấn luyện viên Phương kia.
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm.
Có người mở miệng: "Vong Xuyên này hẳn là rất dễ nhìn, bản thân hẳn rất xinh đẹp, không xấu như trên internet nói."Một người khác liền gật đầu: " Đúng, vả lại dáng người cô ấy cũng tốt, mặc quần áo cũng đẹp mắt."
"Thế nhưng... thế nào tôi cảm giác, Vong Xuyên này, khá quen đâu?"
Một câu vừa dứt, mọi người nhao nhao gật đầu: " Đúng vậy, Vong Xuyên này, làm sao quen thuộc như vậy?"
Mọi người nghe đến đó, từng người tiếp tục nhìn chằm chằm tấm hình kia.
Bỗng nhiên có người mở miệng: "Người này... Làm sao giống
Kiều Luyến thế?"
Một câu vừa dứt, mọi người lập tức im lặng!
Từ khi Kiều Luyến đại náo một trận, đánh Trương Xuân Hoa, sau đó rời đi
tòa soạn báo, hai chữ Kiều Luyến này, liền thành cấm kỵ bên trong tòa
soạn báo.
Quả nhiên, trong chốc lát, liền nghe tiếng Trương Xuân
Hoa mở miệng: "Đầu cô là đất à? Sao cô ta có thể giống Kiều Luyến? Nếu
như Kiều Luyến là Vong Xuyên, chỉ cần dựa vào phát sóng trực tiếp kiếm
tiền là được rồi, còn tới tòa soạn báo chúng ta làm gì? Dáng vẻ cô ta
trong tòa soạn báo, cô cảm thấy cô ta giống kẻ có tiền sao?"
Lời nói này rất có lý, thế là mọi người nhao nhao tắt lửa, không nói gì nữa.
Trương Xuân Hoa tiếp tục xem ảnh chụp.
Ảnh chụp quá tối tăm, căn bản không thấy rõ mặt lắm.
Trương Xuân Hoa liền mở miệng cười nói: "Dáng người như vậy, trên thế giới có nhiều người lắm, làm sao lại là Kiều Luyến?"
Có người yếu ớt mở miệng: "Tôi, tôi là chú ý tới đôi giày kia, Kiều Luyến có một đôi giống nhau như đúc."
"A, cô nói đôi giày kia, là bản số lượng có hạn sao?"
Người kia nghẹn, lắc đầu: " không phải."
Trương Xuân Hoa cười lạnh: " Đúng vậy, chẳng nhẽ mặc giống nhau là cùng một người?"
Nói đến đây, liền nhìn bốn phía: " Đừng cả ngày không làm chuyện gì, ở chỗ
này suy nghĩ lung tung! Nếu như Vong Xuyên là Kiều Luyến, heo đều có thể biết bay! Nên làm cái gì thì làm cái đó đi! Thứ hai, hai người các cô,
theo tôi đi phỏng vấn Vong Xuyên!"
"Vâng, Phó Tổng Biên."