Kiều Luyến nghe nói như thế, cả người nhất thời có chút mơ màng.
Cô vô thức mở miệng: "Anh nói cái gì?"
"Cái gì cái gì! Nhanh tới đi!"
Kiều Luyến nghi hoặc : "Cái này có quan hệ gì với tôi?"
"Mẹ nó! Cô có còn lương tâm hay không? Tôn Lập Nam
nhờ quan hệ, cho Thẩm Lương Xuyên thông qua xét duyệt, hiện tại anh hai
đánh chết rồi! ! Làm người cũng không thể như vậy!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, cả trái tim bỗng nhiên liền nhấc lên.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thì ra trong đó, Tôn Lập Nam còn đâm một chân?
Suy nghĩ tới thủ đoạn của Lục Nam Trạch, Kiều Luyến bỗng nhiên run lên.
Lục Nam Trạch tâm tư âm tàn, thủ đoạn độc ác.
Đừng nhìn Tôn Tử lớn lên với anh ta, nếu như thật sự xúc phạm anh ta, anh ta sẽ đánh không buông!
Vả lại, rất có thể không cẩn thận, liền xảy ra án mạng!
Huống hồ, anh ta đối với xí nghiệp Tôn gia, khẳng định cũng sẽ ra tay.
Suy nghĩ một chút phản ứng dây chuyền, cô lập tức mở miệng: "Mọi người ở đâu?"
"Chỗ cũ!"
"Tôi lập tức đi tới."
Cúp điện thoại, Kiều Luyến liền mở miệng nói với Thẩm Lương Xuyên: "Trước đưa em đi một nơi, cứu mạng đã!"
Thẩm Lương Xuyên cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, trực tiếp dựa theo Kiều Luyến phân phó, đi thẳng về phía trước.
Tô Châu vốn cũng không phải là một thành phố lớn,
Kiều Luyến đối với nơi này, quả thực là quá quen thuộc, dù có nhiều con
đường sửa lại, thế nhưng đại khái lộ tuyến, vẫn không có thay đổi.
Sau hai mươi phút, bọn họ liền đi tới câu lạc bộ Gia Hào, Kiều Luyến không nói hai lời, nhảy xuống xe.
Suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên : " Anh yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì em, anh ở trên xe chờ em."
Nếu như Thẩm Lương Xuyên đi theo vào, đám người cùng nhau lớn lên kia, khẳng định sẽ hợp nhau tấn công anh.
Kiều Luyến không muốn để cho anh ssi vào nhận lời nói vũ nhục gì.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Nhưng anh chưa quen thuộc với Tô Châu, nơi này là địa bàn của Lục Nam Trạch, cũng là địa bàn
của Kiều Luyến!
Cho nên anh trầm mặc một chút, lúc này mới lên tiếng: "Nửa giờ sau không ra ngoài, anh đi vào tìm em."
Kiều Luyến biết Thẩm Lương Xuyên không yên lòng, khẽ gật đầu, liền nhanh chóng chạy vào.
Rất nhanh, cô đi tới mấy phòng mà khi còn trẻ đám người bọn họ thường xuyên tụ họp, trực tiếp đẩy cửa phòng ra!
Trong phòng đều không có có bất kỳ biến hóa nào, giống nhau tám năm trước.
Giờ này khắc này, trong phòng ngồi năm người.
Ngoại trừ Lục Nam Trạch và Tôn Lập Nam, còn có Kiều Y Y, cùng hai phú nhị đại khác lớn lên cùng.
Lục Nam Trạch mặc tây trang đen, vắt chân, ngồi ở
trên ghế sofa, có vẻ cuồng vọng, trên khóe miệng ngậm lấy nụ cười tà
khí, cả người tản ra khí tức tà mị.
Kiều Y Y ngồi bên người Lục Nam Trạch, thở mạnh cũng không dám.
Mặt khác hai người ở gần Lục Nam Trạch, có chút cung kính lại e ngại nhìn anh ta.
Mà Tôn Lập Nam, thì đặt mông ngồi dưới đất, mặt mũi bầm dập.
Sau khi Kiều Luyến vào cửa, Lục Nam Trạch đang nhìn
anh ta chằm chằm, ánh mắt kia, giống như là nhìn một thứ chán ghét bị
vứt bỏ: " Là mấy năm nay tôi đối với các người quá tốt, mới khiến cho
mệnh lệnh của tôi, cũng dám chống lại?"
Tôn Lập Nam bị đánh đau đớn không thôi, trong miệng
đều đang chảy máu, nhưng nghe nói như thế, vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên : "Anh hai, tất cả mọi người cùng nhau lớn lên, anh đừng khi dễ
tiểu Luyến, được không?"