Một câu, kích thích Tống Nguyên Hi.
Cô ta nắm chặt năm đấm, cuối cùng ánh mắt chết lặng có tiêu cự, bình tĩnh nhìn về phía Mai Phượng.
Môi của cô ta vẫn mím thật chặt như cũ.
Mai Phượng nhìn thấy bộ dạng của cô ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội
vàng ngồi xổm ở trước mặt của cô ta, nói lời mang theo dụ dỗ: " Tống
tiểu thư, cô đừng quên, năm đó anh trai cô chết như thế nào! Chẳng lẽ cô không báo thù sao? Chẳng lẽ cô muốn để Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến,
cứ có cuộc sống hạnh phúc vậy sao? Cô cam tâm sao?!"
Cam tâm sao?
Tống Nguyên Hi nhíu lông mày.
Cô ta nhìn chằm chằm Mai Phượng.
Một lúc sau, Tống Nguyên Hi mới chậm rãi mở miệng: "Vậy tôi còn có thể làm gì?"
Trong ánh mắt Mai Phượng hiện lên ýcười: " Cuối cùng cô cũng mở miệng."
Tống Nguyên Hi mặt không biểu tình.
Thân thể đơn bạc, giống như một trận gió có thể thổi đi.
Cô ta mảnh mai nhìn chằm chằm Mai Phượng, giống như một đưa trẻ mờ mịt, không biết nên đi nơi nào.
Lúc này Mai Phượng mới đứng lên: "Đi về nhà. Cô phải nghĩ biện pháp trở lại Thẩm gia, chỉ cần cô ở Thẩm gia, chỉ cần lúc nào cô cũng xuất hiện ở
trước mặt Thẩm Lương Xuyên, cậu ta sẽ không thể nào quên đau đớn tám năm trước!"
"Cô bé à, tôi biết cô rất đau khổ. Nhưng mà năm đó anh
trai cô tử vong, so với cô càng thêm thống khổ! Cô xem như là vì báo thù cho anh trai mình, cô phải nổi lên!"
Lời này để Tống Nguyên Hi nhíu lông mày.
Mai Phượng vỗ vỗ bờ vai cô ta: "Còn lại, cũng không cần tôi đến dạy cô làm sao chứ?"
Tống Nguyên Hi ngẩng đầu nhìn bà ta, vẻ mặt thật thà, cuối cùng có gợn sóng.
Một lúc sau, cô ta mới khẽ gật đầu.
-
Kiều Luyến từ điều hoà không khí nhảy xuống.
Tay chân của cô lạnh buốt, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng.Cô nhìn chằm chằm vào phía trước, cảm giác trên lưng có một cơn gió lạnh thổi qua.
Chuyện tám năm trước...
Tám năm trước, trong nhà Tống Nguyên Hi, đến cùng xảy ra chuyện gì?!
Anh trai của cô ấy chết, đến cùng có quan hệ gì với mình?
Kiều Luyến nhíu chặt lông mày, làm sao cũng nghĩ không ra được chuyện tám
năm trước có thể xảy ra chuyện gì.
Lần này cô trở lại Tô Châu, tìm được danh sách nhân viên năm đó thi công
gặp nạn, phía trên căn bản cũng không có anh trai Tống Nguyên Hi!
Điều này nói rõ, nguyên nhân cái chết của anh trai Tống Nguyên Hi, không phải là bởi vì tòa nhà kia.
Nhưng nếu là như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
Mà Mai Phượng, lại cùng tám năm trước, có gì gút mắc?!
Cô siết nắm tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ lầu hai.
Không khỏi cảm giác có một trận lãnh ý thẩm thấu, để cho cô không tự chủ rùng mình một cái.
Hạ Noãn Noãn đứng ở phía dưới, không biết phía trên đối thoại thế nào, thế nhưng nhìn bộ dạng của Kiều Luyến lúc này, như là có chuyện gì, cô liền lên trước một bước, vỗ vỗ bả vai Kiều Luyến: " Chị sao thế?"
Kiều Luyến giật nảy mình, lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Noãn Noãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở miệng: " Chị không sao. Chị chỉ là..."
Hạ Noãn Noãn nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: " Chị còn đi xem Tống tiểu thư sao?"
Kiều Luyến lắc đầu: " Chị nhớ ra rồi, chị còn có chuyện, muốn về nhà trước."
Sau đó liền hốt hoảng chạy ra cửa.
Chờ đến khi ra khỏi trừ an dưỡng, cô liền vội vàng gọi một chiếc xe taxi, hoảng hoảng về biệt thự Thẩm gia.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy có hơi lạnh.
Vả lại, cô muốn trở về hỏi Thẩm Lương Xuyên một chút, đến cùng tám năm trước xảy ra chuyện gì?