Kiều Luyến nhớ kỹ, trước khi thành lập câu lạc bộ cạnh tranh, anh vẫn là thiếu gia nhà giàu, thông qua nói chuyện có thể thấy được.
Thế nhưng, sau khi thành lập cạnh tranh game, anh chợt trở nên nghèo rớt mồng tơi.
Lúc đó thành lập câu lạc bộ, cô có thể cảm giác được anh thiếu thốn, cho nên đã từng kiếm tiền chuyển cho anh mười vạn...
Khi đó, anh đã bị từ đuổi ra ngoài sao?
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng: "Anh nói với người tỏng nhà, anh muốn
thành lập câu lạc bộ, cuối cùng ông ta tìm được cớ, bằng vào lý do anh
không học, đánh anh một trận, mẹ nhìn không được, lúc này mới mang theo
anh, nhất định phải ly hôn với ông ta. Ông ta bị chọc tức, nói muốn ly
hôn, chỉ có một lựa chọn, chính là người không rời đi."
"Mẹ lúc ấy còn có chút do dự, là anh nói với bà, anh có thể nuôi bà, lúc này bà mới hạ quyết tâm."
Ngữ khí Thẩm Lương Xuyên rất bình thản.
Tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy không chút bi thương.
Thế nhưng Kiều Luyến vẫn cầm tay của anh.
Mẹ không nhìn được... Đó là đánh vô cùng ác!
Lại liên tưởng đến ánh mắt Thẩm Tu hận không thể đập chết Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến nhíu lông mày: " Ông ta, quả thực là quá phận rồi!"
Thẩm Lương Xuyên không nói gì, chỉ buông tầm mắt xuống.
"Tử Hào sinh ra, liền được ông ta sủng trong lòng bàn tay, ông ta đối với
anh cũng không khá lắm. Lúc ấy bạn anh rời khỏi Thẩm gia, người không có đồng nào. Anh tìm bạn bè vay tiền dàn xếp cho mẹ, khi đó không có tinh
lực dẫn theo Tử Hào. Huống hồ, Tử Hào đang ở nước ngoài du học, học phí
một năm của nó, anh đều không bỏ ra nổi. Lúc ấy liền nghĩ, để nó du học
trước, chờ đến khi nó trở về nước, lại nói cho nó biết chân tướng. Thật
không nghĩ đến, lại bị Mai Phượng và Thẩm Tu làm chủ trước, Thẩm Tử Hào
bị lừa dối."
"Lúc trước Mai Phượng ở cùng với ông ta, thật sự là
quá mức bí mật, ngoại trừ anh và mẹ, gần như không có ai biết, Mai
Phượng ở trước mặt Tử Hào không phải là bên thứ ba, mà chính cậu ấy bị
mẹ bỏ, Mai Phượng chiếu cố,
hai người mới có tình cảm. Cho nên ở tâm lý
Thẩm Tử Hào, Mai Phượng rất quan trọng."
Thẩm Lương Xuyên nói
xong những lời này, lúc này mới nhìn về phía Kiều Luyến: "Thủ đoạn của
Mai Phượng, em cũng thấy đấy, không lộ liễu, bí ẩn."
Bà ta qua trại an dưỡng, đều có lý do chính đáng.
Người này, thật sự vô cùng đáng sợ.Kiều Luyến nhíu lông mày, thở dài: " Em cảm thấy, về sau thời gian ấm áp, có lẽ không dễ chịu."
Thẩm Lương Xuyên không ý kiến.
Hai người cứ ôm nhau nói chuyện, vậy mà trò chuyện không có buồn ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, bụng hai người, liền đều kêu rột rột.
Thẩm Lương Xuyên đứng lên: " Anh đi làm hai bát mì ăn."
Kiều Luyến gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên bận rộn ở trong phòng bếp, Kiều Luyến liền ở bên ngoài nhìn lấy.
Nhìn trong chốc lát, cảm thấy nấu cơm không có ý nghĩa, dứt khoát cầm điện thoại di động lên, đăng nhập vào game LoT.
Cô đăng nhập, là số tiểu Kiều kia.
Vừa mới lên, liền thấy tin chiến đội.
Cô tiện tay mở ra, liền phát hiện đội trưởng gửi tới, nội dung là, chiến
đội liên hoan, vào mùng 2 tết tại Bắc Kinh, đồng thời cơm nước xong
xuôi, dẫn mọi người qua thăm Tử Xuyên. Tham gia xin trả lời tin nhắn.
Nhìn đến đây, tròng mắt Kiều Luyến bỗng nhiên co rụt lại!
Cô đứng thẳng người.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Xuyên ở trong phòng bếp.
Tử Xuyên rõ ràng còn sống, như vậy, người trong bia mộ là kia, là ai? Vì sao người trong chiến đội, đều nói anh ta là Tử Xuyên?
Mấy cái nghi vấn này, tiến vào đầu óc, để Kiều Luyến bỗng nhiên siết chặt nắm tay, trả lời tin kia: Tôi tham gia.