Ánh mắt của ông ta lập tức trở nên cảnh giác lại mẫn cảm, đôi mắt nhìn
chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, ngữ khí rất không hiền lành: "Cậu tới làm
gì?"
Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện.
Thẩm Tu liền hừ
lạnh một tiếng: "Muốn lấy lòng ông cụ sao? Là chủ ý của Hạ Diệp Hoa? Hừ, Thẩm Lương Xuyên, tôi cho cậu biết, cậu chính là một con chó mất chủ bị tôi đuổi ra khỏi nhà! Cậu đã bị Thẩm gia xoá tên, dựa vào cái gì tới
nơi này? Cút ra ngoài cho tôi!"
Lời này rơi xuống, tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, anh không nói chuyện, ngược lại nhìn Thái quản gia một chút.
Thái quản gia lập tức mở miệng: "Đại thiếu gia không phải tự mình tới, là ông cụ mời cậu ấy tới."
Một câu rơi xuống, Thẩm Tu liền híp mắt lại: "Mời nó sao? Vì sao mời nó? Nó là một diễn viên, có tư cách gì tới nơi này? Còn có, đại thiếu gia gì!
Nhà chúng tôi chỉ có một thiếu gia, là Tử Hào!"
Nói đến đây, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Thái quản gia cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Đúng lúc này, có người từ trong đi tới: " Ông cụ nói, có phải đại thiếu gia
tới hay không, đại thiếu gia tới, không cần chờ, để cậu ấy trực tiếp đi
vào, xem ông ấy luyện Thái Cực đến đâu rồi ~ "
Một câu rơi xuống, liền giống như cho Thẩm Tu một cái tát!
Để sắc mặt của ông ta, một hồi trắng, một hồi xanh!
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, không có biểu lộ đặc biệt gì, mở miệng
nói với người kia: "Ông đi nói với ông ấy, đã có người không chào đón
tôi, vậy hôm nào tôi lại tới."
Nói đến đây, quay đầu níu Kiều Luyến lại, liền muốn rời khỏi.
Nhưng vừa bước chân, liền nghe thấy sau lưng có giọng vang dội truyền tới: " Ai dám đuổi cháu của tôi đi?"
Một câu rơi xuống, mọi người đồng loạt nghiêng đầu lại.
Kiều Luyến liền thấy, một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần sáng láng, mặc một bộ đồ tập thể dục màu trắng, đi ra.
Hai tay ông vắt chéo sau lưng, bời vì lớn tuổi, cho nên thân hình có chút khom, là người thấp nhất.
Thế nhưng quanh người tràn đầy một loại
khí thế đặc biệt, để cho người ta không dám xem thường.
Thẩm Tu cao hơn ông một cái đầu, giờ phút này lại bị dọa đến cúi đầu, cung kính gọi: "Cha."
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: " Quanh năm suốt tháng không có đến được mấy lần, tới ngay chỗ này đùa nghịch uy phong? Đây là khu nhà cũ, tôi còn chưa
có chết đâu! Không tới phiên cậu choi nhà!"
Một câu làm cho sắc mặt Thẩm Tu đỏ bừng, ông ta ấp úng, nói không nên một câu.
Ông cụ Thẩm căn bản không chờ ông ta nói chuyện, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên.
Một đôi mắt dò xét, nhìn Thẩm Lương Xuyên từ trên xuống dưới, sau cùng gật
đầu: " Lương Xuyên trưởng thành, bộ dạng cao hơn cha mình."
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, cung kính hô một tiếng: "Ông nội."
Trong giọng nói có cung kính, nhưng không có thân mật.
Ông cụ Thẩm giống như nghe được ý trong lời gọi của anh, liền thở dài: "
Con rời nhà tám năm, ăn tết cũng không biết đến xem ông cụ này, thật sự
là không có lương tâm!"
Thẩm Lương Xuyên đứng đó, tiếp tục không nói lời nào.
Ông cụ Thẩm liền quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến, ánh mắt lợi hại, nhìn một vòng ở trên người cô.
Kiều Luyến cảm giác rõ ràng được, hình như ông cụ không thích mình lắm, nhưng giống như, cũng không có chán ghét.
Vẻ mặt ông cụ quá sâu sắc, để cho người ta nhìn không ra hỉ nộ.
Đang suy tư, liền nghe thấy ông cụ hỏi thăm: "Đây chính là người vợ của con sao?"