Cái này vừa ra, bình luận phía dưới, cũng lập tức bị nổ tung.
Thay quần áo mất một lúc như thế, bình luận phía dưới đã có mấy trăm tin.
—— đương nhiên là đè ép cô ấy! Thẩm ảnh đế đẹp trai như vậy, khẳng định đè ép khiến cho tức giận của cô ấy đều tiêu tan!
—— đưa quần áo, tặng hoa, đưa túi, tặng quà. Chẳng qua mỗi ngày nhìn thấy
gương mặt kia của Thẩm ảnh đế, có cái gì để tức giận sao?
—— a a
a, tôi phát hiện địa chỉ Thẩm ảnh đế gửi tin! Tân quan Thiên Địa! Trời
ạ, tôi đang ở đây! Thẩm ảnh đế chờ tôi, tôi giúp anh tặng hoa!
—— toàn dân hô hào, Thẩm phu nhân, đừng tức giận nữa!
—— vì cái gì cảm giác, cái tin này răng đầy thức ăn thừa vậy? Mấy người không cảm thấy sao?
...
Kiều Luyến đều nhìn tới ngây người rồi.
Cô ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Chỉ thấy anh đưa tay ra, bỗng nhiên ôm bờ vai cô, sau đó nhỏ giọng chậm rãi mở miệng: "Tiểu Kiều, đừng nóng giận."
Hốc mắtKiều Luyến, lập tức ẩm ướt.
Giống như tất cả ủy khuất, vào giờ phút này, lập tức tìm được một cửa đột phá.
Cô bĩu môi: " Anh gửi tin gì đấy!"
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: " Anh không biết làm sao khiến em vui vẻ, cho nên liền đi hỏi một chút."
Kiều Luyến cong miệng lên: " vậy đêm qua anh đẩy em ra!"
Thẩm Lương Xuyên ôm chặt lấy cô: "Là lỗi của anh."
"Hôm nay anh còn mặt lạnh với em!"
"Lỗi của anh."
"Em bị làm tức chết, anh cũng không xin lỗi."
"Lỗi của anh."
"Đều là lỗi của anh, bà xã, thật xin lỗi."
Kiều Luyến nghe được câu nói sau cùng, trực tiếp nín khóc mỉm cười.
Cô dùng sức đẩy Thẩm Lương Xuyên, lại phát hiện không có đẩy người ra
được, cô liền mở miệng: "Vậy làm sao bây giờ? Anh đăng tin làm lộ địa
chỉ của chúng ta rồi."
Giờ phút này, bên ngoài cửa hàng quần áo đã xúm lại một đám người, lúc này hét lên kinh ngạc.
"Thẩm ảnh đế! Thẩm phu nhân!"
"Cùng một chỗ!"
"Thẩm phu nhân, đừng nóng giận!"
Tiếng hoan hô của mọi người, để Kiều Luyến cảm thấy không có ý tứ.
Thẩm Lương Xuyên thấy cô giống như không có tức giận, lúc
này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo tay của cô lại: " Đi theo anh."
Đằng sau cửa hàng quần áo, có cửa sau.
Bọn họ đi vòng qua, cúi đầu, chạy phi nước đại.
Sau đó trực tiếp tiến vào thang máy, đi tới bãi đậu xe.
Đến bãi đỗ xe, ngay lập tức đề xe, trực tiếp đi ra ngoài.
Chờ đến khi rời khỏi tân quang thiên địa, lúc này Kiều Luyến mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Lương Xuyên thấy bộ dạng của cô, khẽ cười.
Kiều Luyến hỏi thăm: "Vậy bây giờ chúng ta, đi chỗ nào?"
Thẩm Lương Xuyên vừa định đáp cái gì, điện thoại di động chợt vang lên.
Anh nghe, đối diện truyền đến tiếng của thím Lý: "Tiên sinh, Thẩm Tu đến
rồi! Đang ở nhà cãi lộn! Tôi sợ phu nhân sẽ xảy ra chuyện..."
Nói tới chỗ này, sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đã trầm xuống: " Tôi tới ngay."
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Kiều Luyến: " Thời gian còn sớm, chúng ta về nhà xử lý chuyện Thẩm Tu trước."
Kiều Luyến gật đầu.
Hai người lái xe, trực tiếp về nhà.
Xe trực tiếp đứng ở trong sân, vội vã xuống xe, liền nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cốc chén đập vỡ!
"Ba!"
Thanh âm thanh thúy, vang vọng bên tai.
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, cùng Thẩm Lương Xuyên bước nhanh hơn, trực tiếp đẩy cửa nhà ra, chạy vào.
Liền thấy thím Lý và Hạ Diệp Hoa, đang đứng ở cầu thang.
Mà Thẩm Tu lại cầm bình hoa trong nhà, đang ném xuống đất!
Nương theo bọn họ tiến vào, lại choang một tiếng!"