Khi Thẩm Lương Xuyên còn bé luyện qua, huống chi nhiều năm như vậy, vì
đóng phim, anh đối với võ thuật Trung Quốc và Taekwondo nước ngoài cũng
hết sức quen thuộc, hơn nữa bình thường anh hay rèn luyện thân thể, hai
hộ vệ, đều không phải đối thủ của anh!
Anh dễ dàng làm hai hộ vệ
lược té xuống đất, đạp một cái lên lưng hộ vệ, để cho họ không dậy nổi,
lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Tu.
Ánh mắt của anh lạnh như băng, mang theo tức giận, lạnh buốt làm cho người ta nhìn mà trong lòng sợ hãi.
Thẩm Tu bị dọa sợ lui về sau: " Cậu định làm gì? Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng muốn đánh sao?"
Thẩm Lương Xuyên thản nhiên nhìn ông ta, chẳng qua là khạc ra một chữ: " cút."
Sắc mặt Thẩm Tu, lập tức đen như than.
Thẩm Lương Xuyên cũng không thèm nhìn ông ta, trực tiếp xoay người, đi về phía Hạ Diệp Hoa.
Nhưng mà mới đi hai bước, liền chợt nghe "bịch!" một tiếng.
Cả gian phòng, chợt an tĩnh lại.
Mọi người, cũng không thể tin nhìn chuyện phát sinh trước mặt.
Kiều Luyến kinh ngạc trợn to hai mắt, thế nào cũng không thể nào tin nổi mình vừa thấy gì...
Thẩm Tu cầm lấy bình hoa trong tay, trực tiếp đập vào đầu Thẩm Lương Xuyên!
Nhưng Hạ Diệp Hoa phản ứng tương đối mau, tiến lên từng bước, đẩy Thẩm Lương
Xuyên ra, bình hoa này, liền trực tiếp nện vào lưng bà!
Hạ Diệp Hoa bối rối.
Sau lưng đau đớn, để cho trước mắt bà tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Mà ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, vội vàng ôm lấy thiếu Hạ Diệp Hoa xuýt chút ngã xuống đất, anh trợn to hai mắt: "Mẹ!"
Hạ Diệp Hoa lại cười thở phào nhẹ nhỏm: "May không có đập vào con."
Bộ dạng này, để cho ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lập tức đỏ lên.
Anh ngẩng mạnh đầu, căm tức nhìn Thẩm Tu.
Kiều Luyến cảm giác cả đại não mình cũng nóng, trong cơ thể có một cơn giận không chỗ phát tiết.
Nhìn Thẩm Lương Xuyên ôm Hạ Diệp Hoa, căn bản không tiện ra tay, cô đột nhiên không nói một lời, trực tiếp tiến vào phòng bếp!
Trở ra, trong tay của cô đã cầm một con dao thái.
Cô quơ dao, hướng về phía Thẩm Tu và những người hộ vệ kia nói: "Tới đây! Có bản lĩnh mấy người tiến lên! Không sợ
chết mà!"
Tiếng rống giận dữ, giống như là động vật gào thét, để cho những người hộ vệ kia bị dọa cho lui về sau từng bước.
Ngay cả Thẩm Tu, lui về sau vài bước, núp ở sau lưng hộ vệ.
Kiều Luyến giơ dao, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên, cô nhìn
chằm chằm Thẩm Tu: " Rốt cuộc mấy người có đạo lý hay không?! Mẹ tôi và
ông đã không còn quan hệ, tại sao nhiều lần tới khiêu khích vậy!"
Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hạ Diệp Hoa.
Giờ phút này Hạ Diệp Hoa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ánh mắt Thẩm Tu lóe lên một cái, cũng biết mình làm hơi quá.
Ngữ khí của ông ta cũng không bằng vừa rồi, ánh mắt vẫn âm ngoan nhìn chằm
chằm hai người như trước: " Cậu nói cậu không có mơ ước tài sản Thẩm
gia, vậy mấy người có dám thề hay không, đời này sẽ không lấy một phân
tiền của Thẩm gia!"
Những lời này rơi xuống, ông ta giống như là
tìm được biện pháp tốt, ánh mắt sáng lên, tiến lên từng bước: " Chì cần
các người thề, đời này không bước vào Thẩm gia, không cầm một phân tiền
của Thẩm gia, sau này tôi bảo đảm không tới gây sự với các người nữa!"
Ông ta giống như bố thí, giống như cho bọn họ một con đường sống, nói xong câu đó, còn mang theo khí thế trên cao nhìn xuống.
Kiều Luyến nhìn, cũng muốn cười.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên
nheo lại ánh mắt, một lúc sau chợt lạnh lùng mở miệng cười: "Ông cảm
thấy, tại sao tôi phải thề?"