Thẩm Lương Xuyên bắt đầu từ đêm qua, cũng có chút không bình thường.
Hôm nay lại như thế này.
Tất cả, đến cùng là thế nào?
Nghĩ như vậy, cô liền thở dài, cầm lấy cây chổi, chuẩn bị quét rau diếp cá
trên đất, thuận tiện giúp anh thu lại đồ ăn không dùng trên bàn.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cô đi tới trước bàn làm việc của anh, muốn lau cái bàn của anh một chút.
Thế nhưng là vừa đi qua, cả người lập tức ngây dại.
Cô vốn cho là, trong máy vi tính của Thẩm Lương Xuyên, giờ phút này hẳn là tài liệu của anh, thế nhưng không nghĩ tới, trên màn hình lớn, lại
làcửa sổ trò chơi LOT.
Cô ngây ngẩn cả người, tự mình nhìn ngắm, phát hiện trong máy vi tính, thứ gì đều không mở ra, thật sự chỉ mở ra mỗi trò chơi.
Cho nên, này chút công việc bận rộn, thật ra là ngẩn người trước giao diện này sao?
Cô đứng ở đó, ánh mắt lại rơi vào cửa phòng, giống như muốn xuyên thấu qua cửa phòng, nhìn người ở bên trong, xem anh đang suy nghĩ gì, anh đang
làm gì...
Cô có thể cảm giác được bi thương của anh, nhưng lại không biết vì sao anh lại bi thương...
Nhưng vào lúc này, cô bỗng dưng nghe thấy trong trong phòng truyền tới một giọng hô nhỏ.
Cô hơi sững sờ, nhanh tróng xông vào trong phòng.
Gian phòng này của Thẩm Lương Xuyên, là chuyên môn chuẩn bị cho anh nghỉ
ngơi, cái phòng xép, bên trong có một cái giường để một người ngủ.
Giờ phút này anh nằm đó, khuôn mặt vô cùng trắng.
Giống như gặp ác mộng, bị đánh thức, trong ánh mắt thâm thúy để cho người ta cảm giác đáng sợ.
Anh nhíu mày, khi tỉnh lại, ý thức được chính mình ở nơi nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua thời gian mấy hơi thở, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều Luyến, sau đó dò hỏi: "Anh ngủ bao lâu?"
Anh cảm thấy, chính mình giống như là ngủ rất lâu.
Thế nhưng, Kiều Luyến lại nhìn anh trong chốc lát, chợt mở miệng: "Năm phút đồng hồ."
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, tiếp lấy nhướng mày lần nữa.
Năm phút đồng hồ.
Anh khuya ngày hôm trước, cùng Kiều Luyến náo loạn một trận, trên cơ bản xem như một đêm không ngủ.
Hôm qua lại dọn dẹp nhà, ban đêm ngủ hơn
một giờ, liền bị ác mộng bừng tỉnh, tiếp đó đến bây giờ, lại không ngủ.
Anh vừa rồi mệt mỏi, lúc đầu cho là mình ngủ một giấc, có thể nghỉ ngơi tốt.
Thế nhưng không nghĩ tới, chỉ ngủ năm phút đồng hồ.
Trách không được anh cảm giác đau đầu như muốn nứt, trong đầu giống như là có mấy trăm cây châm đang đâm vào.
Kiều Luyến kinh ngạc nhìn anh, cũng không hỏi cái gì, mở miệng nói: "Anh lại ngủ một chút đi."
Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu.
Kiều Luyến đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy anh
ngồi trên giường trong chốc lát, lúc này mới nằm xuống lần nữa.
Cặp con ngươi hẹp dài kia, chậm rãi nhắm lại.
Thế nhưng nhắm lại không đến bao lâu, lại mở mắt lần nữa.
Tiếp theo, anh giống như là không muốn để cô lo lắng, cứ trợn tròn mắt như vậy, nhìn lên trần nhà.
Tâm Kiều Luyến, đều hung hăng nắm chặt.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên như vậy, cô thật sự là cảm thấy đau lòng.
Đến cùng là thế nào?
Đến cùng anh đang chịu đựng cái gì?
Lần này bọn họ cứ vượt qua như vậy.
Anh nằm trong phòng ngủ tới chiều.
Cô liền ở bên ngoài ngồi đến chiều.
Trời dần dần tối xuống.
Thẩm Lương Xuyên giả bộ như vừa tỉnh ngủ, từ trong phòng ngủ đi ra.
Kiều Luyến thoải mái mở miệng: "Ngủ đến chiều, có phải tinh thần tốt hơn hay không? Bây giờ chúng ta nên về nhà hay không?"
Lời này rơi xuống, liền nghe thấy anh chậm rãi mở miệng: "Anh còn có việc bận."