Nói còn chưa dứt lời, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, tròng mắt co rụt lại, tiếp tục mở miệng: "Là của tôi."
Anh trực tiếp buông đũa xuống, đi đến bên thím Lý, vươn tay nhận lấy đồ chuyển phát nhanh: "Tôi đi xem một chút."
Sau đó liền lên lâu.
Nhìn bóng lưng của anh, Kiều Luyến rũ mắt xuống.
Thẩm Lương Xuyên... Đến cùng sao vậy?
-
Thẩm Lương Xuyên cầm chuyển phát nhanh, đi lên trên lầu.
Anh tiến vào thư phòng, dùng cây kéo cắt bỏ hộp, sau đó lấy từ trong đó ra một cái thẻ.
Trên thẻ, vẫn là câu nói kia như cũ: Xuyên tử, chào cậu.
Xuyên tử...
Lại là cậu ấy.
Mạc Vô Tâm.
Thẩm Lương Xuyên thống khổ nhắm mắt lại.
Trong lòng của anh nôn nóng, mang theo một loại cảm xúc sắp nổ tung.
Ba ngày không có ngủ, đối với người nào tới nói, đều là một loại tra tấn.
Mà dù biết rõ cái này là của người khác âm mưu, anh lại không có cách nào ức chế loại cảm giác áy náy kia.
Giống như là một hạt giống, phát mầm ở tỏng lòng anh, chậm rãi mọc ra một gốc mầm non, khi anh phát hiện, cũng không cách nào ngăn cản nó trưởng
thành được.
Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực để cho mình bình phục lại.
Sau đó, anh đem tấm thẻ kia, ném vào sọt rác bên cạnh.
Anh đứng lên, lúc đứng lên, cảm giác trước mắt hoa lên, đồ vật trước mặt thành bóng chồng.
Đây là phản ứng thiếu ngủ cực độ.
Thẩm Lương Xuyên đứng yên tại chỗ hít thở sâu mấy lần, lúc này mới đi từ từ về phòng ngủ chính.
Anh nằm ở trên giường, cảm giác mỏi mệt dâng lên, giống như tứ chi cũng không đủ sức nằm đó.
Anh nhắm mắt lại.
Quá mệt mỏi, anh cần phải ngủ một giấc thật tốt.
Ngủ say, anh lại mơ thấy Mạc Vô Tâm.
Anh mơ tới lúc bọn họ vừa quen tiểu Kiều...
Anh và Mạc Vô Tâm, nhận biết sớm hơn tiểu Kiều hai ba tháng.
Khi đó, bọn họ chơi game đã bồi dưỡng được ăn ý.
Về sau, lúc anh lập đội, trong lúc vô tình đụng phải tiểu Kiều.
Về sau, tiểu Kiều đuổi theo sau anh, tuyên bố muốn đánh bại anh.
Thêm anh làm hảo hữu, quấy rối anh, tiến vào chiến đội của anh...
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, quyết định đánh đội với cô.
Bọn họ đán ván đầu tiên,
liền có Mạc Vô Tâm.
Khi đó, tiểu Kiều vừa mới tiếp xúc trò chơi, đánh rất kém cỏi, ý thức chơi game đều không có.
Anh cảm thấy cô là đồ ngốc.
Mà ở trong game, Mạc Vô Tâm cùng cùng cô làm rùm beng.
Ngay từ đầu, hai người đánh chữ:
【 Mạc Vô Tâm: Tiểu Kiều kia, cô là heo sao? 】
【 Tiểu Kiều: Anh là chó sao? 】
【 Mạc Vô Tâm:?? 】
【 Riểu Kiều: Đại thần đều không có nói lời nào, anh lại ở đây làm có chó không nhả ra được ngà voi.)
【 Mạc Vô Tâm:... 】
【 Tiểu Kiều: Cũng là bởi vì có những người đánh không tốt như chúng tôi, cho
nên mới có thể lộ ra mấy người đánh tốt. Huống hồ, anh cứ chờ, về sau
khẳng định tôi sẽ lợi hại hơn anh. 】
【 Mạc Vô Tâm:... 】
【 Tiểu Kiều: Tức chết tôi rồi! Nói với anh nửa ngày, chậm trễ tôi chơi game! Anh mở giọng nói ra! 】
Toàn bộ quá trình chơi game, nhìn đến đây, chỉ thấy Mạc Vô Tâm mở ra giọng nói trong trò chơi.
Lúc ấy anh chỉ thuần túy muốn nghe một chút, cái tiểu Kiều luôn một mực
theo anh, đến cùng là hạng người gì, thậm chí anh còn mang theo tâm tính xem trò vui đi mở giọng nói, muốn nghe một chút Mạc Vô Tâm luôn luôn
nhanh mồm nhanh miệng, sẽ mắng cô nhóc này phát khóc thế nào...
Anh đeo tai nghe lên, trước hết nghe được giọng nói quen thuộc của Mạc Vô Tâm: " Tôi là Mạc Vô Tâm, thì sao?"
Lời này rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên là lần đầu tiên nghe được giọng của tiểu Kiều