Kiều Luyến nói xong câu nói này, chờ trong chốc lát, mới nghe được Thẩm
Lương Xuyên nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới mở miệng: "Được."
Kiều Luyến cũng thở dài một hơi.
Bỏ qua cơ hội này, lại muốn tóm lấy chứng cứ Thẩm Tu, chỉ sợ cũng khó khăn.
Nhưng kỳ thật...
Dù nhìn Thẩm Lương Xuyên lạnh tình lạnh tính, đối với Thẩm Tử Hào, cũng có tình cảm sâu đậm.
Bằng không mà nói, sao bọn họ có thể dễ dàng lui một bước như vậy?
Cô nghĩ tới đây, thở dài.
Sau đó còn muốn nói chút gì, lại nghe được tiếng hô hấp đều đều của anh.
Anh ngủ thiếp đi.
Tay Kiều Luyến, trầm tĩnh lại.
Lại xoa bóp năm phút đồng hồ, cô muốn buông ra, chợt nghĩ đến dáng vẻ của anh nằm trong phòng nghỉ xế chiều hôm nay.
Tầm mắt của cô, rơi vào lông mày hơi nhíu lại của anh.
Anh cần nghỉ ngơi thật tốt.
-
Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn rời khỏi biệt thự Thẩm gia, Thẩm Tử Hào lái xe, người có chút trầm mặc.
Hạ Noãn Noãn ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu nhìn thấy bộ dáng của cậu
ta, suy nghĩ một chút, đến cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Kỳ thật
chuyện này, cha làm có chút không giảng đạo lý."
Lễ mừng năm mới, sau khi đổi giọng, Hạ Noãn Noãn trực tiếp đổi giọng rồi.
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, tâm tình càng thêm bực bội, cậu ta khẽ gật đầu, "Ừm."
Hạ Noãn Noãn nhìn cậu ta một cái, sau đó mới buông tầm mắt xuống, mở miệng nói: "Dì Mai giúp đỡ anh như vậy, hôm nay chuyện này, làm không tốt
lắm."Thẩm Tử Hào không nhịn được hỏi thăm: "Là sao?"
Hạ Noãn Noãn liền thở dài: "Một bên là cha, một bên là mẹ, chuyện này, bản thân anh
có tình cảm với họ. Để anh tới nói... Mẹ có đồng ý không tố, mẹ y khuất. Mẹ không đồng ý, quan hệ của anh và mẹ sẽ cứng lại."
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào hơi sững sờ.
Hạ Noãn Noãn trộm nhìn thoáng qua thần sắc của cậu ta, sau đó mới ho khan
một tiếng, mở miệng nói lần nữa: "Huống hồ... Cha đã làm sai chuyện, nên đến xin lỗi. Lần này mẹ không tố, lần sau cha tiếp tục đến khi dễ bọn
họ làm sao bây giờ?"
Tròng mắt Thẩm Tử Hào trầm
xuống, thế nhưng trong miệng vẫn mở miệng nói: "Chớ nói lung tung."
Hạ Noãn Noãn lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Tử Hào đưa Hạ Noãn Noãn đến khách sạn, sau đó về tới Thẩm gia.
Một đường đi qua khu vườn tinh xảo, nhìn thấy bời vì ăn tết, mọi chỗ dán
đầy chữ Phúc, cậu ta đột nhiên nghĩ đến phòng khách tan nát, tâm lý
Thẩm Tử Hào trầm xuống.
Cậu ta tiến vào phòng khách, phát hiện Mai Phượng và Thẩm Tu đều ở đó.
Hai người ngồi trong phòng khách
Mai Phượng trông thấy cậu ta, vội đứng lên: " Tử Hào, con trở về rồi hả? Mẹ của con... Đồng ý không tố hay không?"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, mím môi.
Thẩm Tu liền hừ lạnh một tiếng: "Nhìn bộ dạng này, liền biết bà ta không
đồng ý! Tiện nhân này, không cho nhà chúng ta một chút phiền phức, liền
không bỏ qua! Không biết Tử Hào muốn kết hôn sao? Trong lúc mấu chốt,
kiếm chuyện chơi với chúng ta! Tôi biết, bọn họ không có lòng tốt!"
Câu nói này rơi xuống, Thẩm Tử Hào không biết vì cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Hạ Noãn Noãn.
Cha làm không đúng.
Thế nhưng giờ này khắc này, đến một chút thái độ nhận sai đều không có.
Còn có lời ông nói...
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày, nghe Thẩm Tu nói dông dài, bỗng nhiên không nhịn
được mở miệng: "Cha, cha cũng vậy, trong lúc mấu chốt này, có chuyện gì
không thể nhịn một chút, không phải đi tới nhà họ đập phá, sau đó để bọn họ bị ủy khuất không lên tố sao?"