Lúc này quả thực là cô muốn chặt tay của mình.
Nếu như không cẩn thận bị Thẩm Lương Xuyên trông thấy, da mặt Kiều Luyến cô có còn hay không?
Hối hận nắm lấy tóc của mình, xác định Thẩm Lương Xuyên đã đi, lúc này Kiều Luyến mới đi ra khỏi, sau đó nhìn thấy nhân viên bối rối cô.
Mà không biết Tiểu Diệp chạy đi nơi nào.
Kiều Luyến cúi đầu, xấu hổ lấy tay che mặt của mình, một bên trả quần áo lại cho người bán hàng: " cái này, cái này tôi không..."
Lời còn chưa nói hết, đã nghe đến người bán hàng mở miệng: "Tiểu thư, bộ quần áo này đã có người trả tiền cho cô."
Kiều Luyến:...!!
Kiều Luyến ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn người bán hàng: "Người nào?"
Người bán hàng ho khan một tiếng: "Chính là... Thẩm tiên sinh."
Thẩm Lương Xuyên?
Kiều Luyến ngây người, bối rối.
Người bán hàng ho khan một tiếng, nhỏ giọng mở miệng: "Tống tiên sinh nói, đêm nay cô có thể mặc nó."
Người bán hàng nhanh chóng cầm quần áo đóng gói, đưa cho cô.
Nhìn qua bộ đồ này, Kiều Luyến nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được...
Ngay lúc bối rối, Tiểu Diệp thở hồng hộc chạy tới: "Chị Kiều, làm em sợ muốn chết! Vừa rồi đám người Thẩm ảnh đế, cứ như vậy đi vào cửa hàng này, em liền tranh thủ chạy tới cừa hàng sát vách!... A? CHị thật sự mua bộ đồ
này sao? Mua cái gì? Em xem một chút!"
Kiều Luyến không nói hai lời, trực tiếp đoạt quần áo từ trong tay người bán hàng: "Không có gì!"
Nếu như bị Tiểu Diệp thấy được bộ đồ này, còn không phải chết cười cô!Níu lấy quần áo, cô dắt Tiểu Diệp đi ra ngoài.
Tiểu Diệp thần bí mở miệng: "Chị Kiều, em vừa mới nghe được đám người Thẩm
ảnh đế nói, bọn họ muốn đi ăn cơm ở phòng Phẩm Xuyên, chúng ta có nên
qua bên đó theo dõi hay không?"
"... Em không sợ Thẩm ảnh đế nữa hả?"
"Sợ!" Tiểu Diệp đáp nhanh: "Thế nhưng không có cách nào, ai bảo chị đắc tội
chủ biên? Không bắt được đường dây này, em thấy chỉ không làm nổi ở tòa
soạn đâu! Đã nửa năm rồi, chị luôn luôn nhường nhịn chủ biên, không phải là muốn làm việc đủ một năm, có thể
cầm được chứng chỉ ký giả, trở
thành ký giả chân chính sao?"
Kiều Luyến lập tức nghẹn lại.
Tiểu Diệp vỗ vỗ bờ vai của cô: "Bây giờ chúng ta theo tới! Không chừng, tối nay có thể đào ra Thẩm phu nhân là ai?"
Tiểu Diệp đều là vì tốt cho cô, căn bản là cô không có cách cự tuyệt.
Hai người đi ra cửa hàng, lên xe, chờ trong chốc lát, quả nhiên thấy Thẩm
Lương Xuyên vào Minivan, Kiều Luyến yên lặng lái xe đuổi theo lần nữa.
Giống như là bị Tiểu Diệp nói trúng, lần này người phía trước vẫ lái xe yên ổn, giống như thật sự không có phát hiện ra bọn họ.
Yên tâm đi theo bọn họ quay tới quay lui trên đường, sau cùng, lại phát
hiện đám người này không có đi phòng Phẩm Xuyên, mà đi tới một quán cơm
Quang Đông.
Bọn họ tiến vào ăn cơm, Kiều Luyến và Tiểu Diệp dừng xe ở chỗ đậu ven đường, lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa quán cơm.
Tiểu Diệp hưng phấn mở miệng: "Đợi lát nữa bọn họ ăn cơm tối xong, đoán
chừng Thẩm ảnh đế sẽ về nhà, cũng có lẽ, Thẩm ảnh đế sẽ đi cùng Thẩm phu nhân!"
Kiều Luyến vừa định đáp lại hai câu, bỗng nhiên cửa sổ xe bị gõ vang.
Cô quay đầu, liền thấy Tống Thành cười híp mắt đứng ở ngoài xe!!
Lòng của cô bỗng nhiên nhấc lên, theo bản năng muốn khởi động xe, nhưng lúc
này mới phát hiện cô dừng xe ở vị trí góc chết, căn bản là chạy không
được!
Toàn thân cô căng thẳng, liền thấy Tống Thành làm động tác hạ kính xe với cô.