Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, gắt gao nắm chặt tấm thẻ trong tay.
Quên cừu hận của cậu ấy sao?
Anh một ngày cũng không quên.
Thế nhưng, anh lại không cách nào báo thù cho cậu ấy.
Anh lẳng lặng ngồi trong thư phòng chốc lát, sau đó mới đứng lên, xé nát tấm thẻ, ném vào trong sọt rác.
Anh híp mắt lại, lúc đang tự hỏi, cửa thư phòng, lặng lẽ đẩy ra một cái khe hở.
Anh mở to mắt nhìn sang, liền là Kiều Luyến, trong tay cầm cốc sữa bò, đi đến.
Cô chớp mắt, đặt sữa bò lên trên bàn của anh, sau đó mở miệng nói: "Anh
vừa mới kêu thím Lý bưng cà phê cho anh, em đưa tới cho anh rồi."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào sữa bò trong tay cô.
Kiều Luyến cười rất chân chó: Không có tinh thần, liền đi ngủ. Không nên
uống cà phê nâng cao tinh thần, như vậy thần kinh không tốt."
Cô tiến lên một bước, tự động đi tới phía sau anh, vươn tay, ấn trên huyệt thái dương của anh: "Như vậy thư thái chứ?"
Xúc cảm mềm mại, mùi thơm ngát, để tâm tình Thẩm Lương Xuyên vô cùng bình tĩnh.
Anh nhận biết Kiều Luyến, cho tới bây giờ đều tính cách tùy tiện.
Lúc nào cẩn thận như thế, nịnh nọt qua như thế?
Thẩm Lương Xuyên cầm tay của cô, sau đó đem mặt mình, vùi vào trong lòng bàn tay của cô.
Là anh cho cô quan tâm.
Anh ôm eo cô, đứng lên: " Được rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm trưa."
Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra, đi theo anh xuống lầu.
Kiều Dịch đang bồi Hạ Diệp Hoa nói chuyện phiếm như trước, cái miệng rất
ngọt, nói lời vô cùng dễ nghe, khiến người ta yêu thích, hai người gần
như đều thành bạn vong niên, bọn họ đi xuống, Hạ Diệp Hoa đang cười.
Tuy cười rất miễn cưỡng, nhưng lại có thể thấy được, Kiều Dịch đã khiến Hạ Diệp Hoa vui vẻ.
Kiều Luyến xuống lầu, đầu tiên là ôm lấy Hạ Diệp Hoa, sau đó lúc này mới lên tiếng: "Xong rồi, bây giờ mẹ có Tiểu Dịch, đều không thích con rồi!!
Con bị thất sủng rồi!"
Hạ Diệp Hoa nhất thời cười tươi hơn: "Làm sao có thể, ta luôn thích con nhất!"
"Mẹ,
mẹ phải nhớ kỹ lời mẹ nói ra, cho dù Tiểu Dịch tốt, cũng không thể gọi mẹ, con mới là con dâu!"
Hạ Diệp Hoa đưa tay ra chỉ về phía cô: " Cái đứa ranh mãnh con, quả thực là cười chết ta rồi!"
Thẩm Lương Xuyên đứng ở một bên, nhìn một màn ấm áp này.
Anh biết, tiểu Kiều của anh, là sợ Thẩm Tử Hào tổn thương Hạ Diệp Hoa, cho nên nỗ lực khiến bà cười vui một tiếng.
Sở dĩ cô đối tốt với Hạ Diệp Hoa như vậy, là bởi vì Hạ Diệp Hoa là mẹ anh.
Cô cố gắng như vậy, đáng yêu như thế, thân mật như thế.
Sao anh nỡ tổn thương cô chứ?
Sao anh có thể tổn thương cô?
Thẩm Lương Xuyên rủ con ngươi xuống.
Mấy người cùng ăn cơm, Thẩm Lương Xuyên liền lấy cớ qua thư phòng xử lý
công việc, sau khi tiến vào thư phòng, uống hai viên thuốc ngủ.
Chờ đến khi uống xong, anh ở trong phòng một hồi, lúc này mới đi về phòng ngủ.
Mới vừa đi vào, liền thấy Kiều Luyến cầm điện thoại di động, nằm lỳ ở trên giường, đang xem video.
Anh nghi ngờ đi đến phía sau cô, từ cao góc độ nhìn sang, mới phát hiện, thì ra cô đang luyện tập làm sao xoa bóp.
Cô vừa xem, vừa đưa tay ra chỉ.
Bộ dạng chăm chú, nhìn qua cũng làm người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thẩm Lương Xuyên đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, cứ áp tới như vậy.
Đột nhiên xuất hiện áp lực, để Kiều Luyến trầm mê trong video, giật nảy mình.
Cô còn không có lấy lại tinh thần, liền bị anh cầm chế hai cánh tay.