Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, nhất thời cười.
Nụ cười của cô, lúc này lại có vẻ thẳng thắn rất nhiều.
Thân thể mảnh mai, lại mang theo cố chấp, cô ta mở miệng: "Anh Lương Xuyên, em sẽ không đi cùng anh."
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Hai người tiếp tục đối mặt.
Trước kia, Tống Nguyên Hi sợ anh nhất, anh nói cái gì, cô ta đều sẽ nghe.
Nhưng bây giờ, Tống Nguyên Hi lại cứ nhìn anh trừng trừng như vậy, dù là
trong ánh mắt vẫn hiện lên mấy phần e ngại, tuy nhiên lại cố chấp không
để cho mình biểu hiện ra ngoài.
Sau cùng, Thẩm Lương Xuyên thở dài, anh ngồi ở đối diệnTống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi ngồi xuống theo: "Anh Lương Xuyên, anh uống gì?"
Thẩm Lương Xuyên còn chưa mở miệng, Tống Nguyên Hi đã đưa tay, gọi phục vụ: "Một tách Latte, cám ơn."
Cùng Thẩm Lương Xuyên sinh sống tám năm, anh thích uống cà phê gì, cô ta đã sớm thuộc lòng.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô ta chằm chằm: " Gần đây em ở đâu?"
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, cười: "Anh Lương Xuyên, anh đang lo lắng cho em sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, "Ừm."
Tống Nguyên Hi mở miệng: " Anh quan tâm em, là bởi vì lo lắng, không cách nào giao nộp cho anh em sao?"
Thẩm Lương Xuyên trầm mặc một cái, tiếp đó gật đầu.
Tống Nguyên Hi liền cười: " Anh không cần lo lắng. Anh đã nuôi em tám năm,
em trưởng thành, anh không có khả năng quản em cả đời. Hứa hẹn của anh
với anh em, đã làm được."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Trước khi cậu ấy chết, sau cùng nhắc nhở, cũng là chiếu cố tốt em gái.
Anh lại ép Tống Nguyên Hi, xuýt chút tinh thần thất thường.
Kỳ thật, trong lòng anh còn có áy náy.
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, tiếp tục hỏi thăm: "Đừng nói sang chuyện khác, nói cho anh biết, bây giờ em ở chỗ nào?"
"Nhà bạn."
"Người bạn nào?"
Tống Nguyên Hi mím môi: "Anh Lương Xuyên, em đã trưởng thành."
Thẩm Lương Xuyên lại nhìn cô ta chằm chằm: " Em có bạn sao?"
Lúc Tống Nguyên Hi đến trường, tính cách quái gở, cho nên bạn ở Bắc Kinh rất ít.
Về sau xuất ngoại, tính cách mới chậm rãi trở nên cởi mở.
Tống Nguyên Hi mím môi.
Mà đúng lúc này, cửa quán Cafe, lại bị đẩy ra, chợt một người đàn ông
chừng ba mươi tuổi sải bước tiến đến.
Anh ta mặc một thân âu phục, mang theo con mắt kim tiền, toàn thân lộ ra
một loại khí chất nho nhã. Vừa nhìn liền biết xuất thân đại gia tộc, gia giáo tốt đẹp, để Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại.
Anh ta đi từng bước một, chậm rãi đi tới bên người Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi trông thấy anh ta, trong ánh mắt hiện lên một vòng kinh ngạc, liền đứng lên.
Người đàn ông trông thấy Thẩm Lương Xuyên, liền đưa tay ra với anh: "Chào anh."
Thẩm Lương Xuyên theo dõi anh ta: " đây là...?"
Tống Nguyên Hi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, cô ta đưa tay
ra, ôm cánh tay người đàn ông: " Đây là bạn trai em, em mấy ngày nay,
đều ở chỗ anh ấy."
Cô ta nói xong câu đó, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thẩm Lương Xuyên hé mắt: "Bạn trai em sao?"
Tống Nguyên Hi gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên nhìn thoáng qua người đàn ông kia lần nữa, một lúc sau, anh mới đứng lên.
Anh mở miệng với Tống Nguyên Hi: "Cửa Thẩm gia, vĩnh viễn mở ra cho em."
Hốc mắt Tống Nguyên Hi, nhất thời ẩm ướt.
Thẩm Lương Xuyên quay người muốn đi, trước khi rời đi, dừng bước, quay đầu
nhìn về phía cô: " Nguyên Hi, hi vọng em có thể có được hạnh phúc của
mình."
Tống Nguyên Hi gật đầu lần nữa.
Thẩm Lương Xuyên nhanh chân rời đi.
Tống Nguyên Hi rơi lệ như mưa.
Anh Lương Xuyên, hẹn gặp lại.
Ngay lúc cô ta đang khóc lóc, trước mặt chợt thêm một tờ giấy ăn.