Kiều Luyến nhíu lông mày, nhìn đám người tới lui, nhưng không có phục vụ đến quản bọn họ.
Sắc mặt của cô, âm trầm xuống.
Cô biết, đây nhất định là chủ ý của Mai Phượng!
Thế nhưng người ngồi chung quanh, đại bộ phận đều biết Hạ Diệp Hoa, giờ
phút này thấy bà đứng ở đằng đó không có người chiêu đãi, từng tiếng bàn luận khe khẽ, có mấy lời truyền tới:
"Ai, tại sao bà ta cũng tới?"
"Thì Thẩm Tử Hào cũng là con của bà ta, sao có thể không đến?"
"Nhưng như thế này rất xấu hổ, bà nhìn, đứng ở đằng đó, đến người chiêu đãi cũng không có."
"Mà đáng thương biết bao, bà xem hôn lễ Thẩm gia, lại nhìn bà ta xem, lúc
đầu đứng ở đằng đó, chiêu đãi chúng ta, hẳn là bà ta mới đúng."
"..."
Từng câu, từng lời, để sắc mặt Kiều Luyến tái xanh, cô siết chặt nắm tay,
liền thấy tròng mắt Thẩm Lương Xuyên hơi híp, bước chân, vừa muốn có
hành động gì đó, Hạ Diệp Hoa liền kéo anh lại, thấp giọng mở miệng nói:
"Lương Xuyên, đừng làm loạn."
Bà nhìn bốn phía, lúc này mới lên
tiếng: "Những người ngồi châm chọc, ta đã sớm không để ở trong lòng rồi. Hôm nay em trai của con kết hôn, ta không muốn có bất kỳ tì vết, chúng
ta ủy khuất, liền cứ để ủy khuất đi."
Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Hạ Diệp Hoa không muốn để hôn lễ Thẩm Tử Hào, mang đến bất kỳ phiền phức.
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, kéo căng cơ cằm.
Ba người đứng đó, trong lúc nhất thời không có người nói chuyện.
Sau cùng, Hạ Diệp Hoa thở dài: "Chúng ta an vị tại bàn khu A đi."
Sau đó ngẩng đầu nhìn, dự định đi qua.
Thẩm Lương Xuyên lại tiến lên một bước: " Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không tìm phiền toái."
Anh nói đến đây, nhìn về phía trước: " Mấy người chờ một chút."
Không có người quản bọn họ, như vậy anh tự mình quản.
Chuyện Mai Phượng làm, cũng không thể không để người khác biết.
Anh nhanh chân đến bàn gần bục cao nhất.
Ông cụ Thẩm ngồi trên một cái bàn, nhận lấy người khác lấy lòng, một đôi mắt lão luyện, nhìn chằm chằm chung quanh.
Đang nhìn, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên nhanh chân đi đến trước mặt ông: "Ông nội."
Ông cụ Thẩm lập tức nở
nụ cười: " Lương Xuyên, con đã đến?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Ông cụ Thẩm liền mở miệng cười: "Con ngồi bên cạnh ta."
Câu nói này rơi xuống, mấy người ngồi cùng bàn, liền ngây ngẩn cả người.
Người có thể ngồi ở chỗ này, đều là nhân vật đỉnh cao, đợi lát nữa cô dâu chú rể cũng ngồi ở bàn thứ hai.
Hiện tại, ông cụ Thẩm lại làm một đứa cháu bị trục xuất khỏi Thẩm gia ngồi bên cạnh mình...
Mọi người lại liên tưởng đến đoạn thời gian trước, mảnh đất của Thẩm Lương
Xuyên tại Tô Châu, từng người lập tức nở nụ cười, bắt đầu khích lệ Thẩm
Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhận lấy khích lệ của mọi người, trên mặt không có một gợn sóng.
Chờ đến tới khi chào hỏi với từng người, lúc này mới lên tiếng: "Con chính là muốn hỏi ông nội một chút, mẹ con ngồi ở đâu?"
Mẹ cậu?
Ông cụ Thẩm sững sờ, "Thì ngồi gần bàn này!"
Thẩm Lương Xuyên nói: " Chúng con ở khu A."
Khu A?
Cho tới bây giờ ông cụ không quan tâm những chuyện đó, thế nhưng nghe nói như thế, vô thức cảm thấy có vấn đề.
Ông ngẩng đầu nhìn vị trí một chút, nhất thời minh bạch, sắc mặt lập tức
liền trở nên khó coi, ông trực tiếp quay đầu nhìn về phía phục vụ: "Mau
kêu Mai Phượng đến!"
Thẩm Lương Xuyên đứng đó, không rên một tiếng.
Một lát sau, Mai Phượng nhanh chóng đi theo phục vụ tới, khi nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, bước chân dừng lại, nhất thời minh bạch cái gì, sắc mặt
lập tức trở nên tái nhợt.