"Thì ra, không phải!"
"Là tôi nhìn lầm!"
Thẩm Tử Hào thở dài: "Cho nên, mọi người có thể tránh ra không?"
Mọi người nhao nhao lui lại, tránh đường cho bọn họ.
Nhìn thấy Thẩm Tử Hào và Thẩm Lương Xuyên nhẹ nhàng từ trong đám người đi
tới, Kiều Luyến cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chờ đến khi lên Minivan, mọi người còn cảm thấy sự tình phát sinh quá nhanh, có chút chống đỡ không được.
Thẩm Tử Hào hừ lạnh một tiếng: "Anh không có chuyện gì làm mà lại làm diễn viên, nhìn xem, ra cửa đều phiền toái như vậy!"
Lời mặc dù không dễ nghe, Thẩm Lương Xuyên lại nghĩ đến hành động vừa rồi cậu bảo vệ mình.
Trong lòng vẫn chảy ra một dòng nước ấm.
Anh nhìn Thẩm Tử Hào một chút, sau đó lại nhìn về phía trước, không có trả lời câu nói này.
Ba người phụ nữ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau cùng đều lập tức nở nụ cười.
Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn lại mặt, đương nhiên sẽ đến nhà Hạ Noãn Noãn.
Ba người Kiều Luyến, trước khi đến đã đặt xong khách sạn.
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Mẹ, mẹ và anh cả thật vất vả mới tới một lần, cha
mẹ con nói, khẳng định phải mời mọi người ăn cơm, nhất định mọi người
phải đi."
Hạ Diệp Hoa khẽ gật đầu: " Được, hôm nay các con đi lại mặt trước, dù sao chúng ta cũng ở Hải Nam vài ngày, hôm nào ta đến nhà
con."
Hạ Noãn Noãn khẽ gật đầu.
Mấy người lái xe, đưa Hạ Noãn Noãn và Thẩm Tử Hào đến Hạ gia, sau đó mới lái xe tới khách sạn.
Khách sạn đã đặt, là khách sạn sáu sao.
Tất cả thiết bị đầy đủ.
Ba người ở phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, gian phòng rất dễ chịu.
Kiều Luyến vừa vào cửa, liền trực tiếp té nhào lên trên giường, sau đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên đi qua, ngồi xuống.
Giờ phút này sắc trời đã tối, bọn họ kếu người đưa bữa tối tới, sau khi
cùng Hạ Diệp Hoa ăn xong, liền về phòng mình, bắt đầu nghỉ ngơi.
Không khí tốt, hoàn cảnh tốt, lại đổi một nơi xa lạ.
Kiều Luyến xoa bóp cho Thẩm Lương Xuyên, sau năm phút, anh lại không có dựa vào
thuốc, ngủ say.
Kiều Luyến trông thấy anh ngủ, mừng rỡ vô cùng!
Lần này đi ra ngoài, thật sự là một lựa chọn chính xác!
-
Có người ngủ say, có người lại mất ngủ.
Hạ Noãn Noãn nằm ở gian phòng của mình, nhìn tất cả quen thuộc, rất hưng phấn, cảm xúc cũng cao lên.
Rõ ràng đã ở Thẩm gia ba ngày, thế nhưng cô lại cảm giác, giống như là qua ba năm dằng dặc.
Về tới nhà, cuối cùng có thể thở phào một hơi.
Cô vừa lăn vừa xoay người ở trên giường, thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Mới đi ra, liền thấy mẹ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đang ngẩn người.
Hạ Noãn Noãn sững sờ, "Mẹ?"
Mẹ Hạ đứng lên: "Tại sao còn chưa ngủ?"
Hạ Noãn Noãn cúi đầu: " Con ngủ không được."
Mẹ Hạ liền đưa tay ra: " Vậy mẹ con chúng ta đến tâm sự."
"Vâng."
"Noãn Noãn, ở Thẩm gia trôi qua thế nào?"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, thoáng sửng sốt, sau đó mới mở miệng: "Rất tốt."
Mẹ Hạ tiếp tục gật đầu, chợt mở miệng cười nói: "Noãn Noãn chúng ta, đúng
là lớn rồi, lập gia đình, hiện tại cũng sắp làm mẹ. Về sau phải chú ý
thân thể hơn, biết không?"
Hạ Noãn Noãn gật đầu: "Sao mẹ không ngủ?"
Trong ánh mắt mẹ Hạ lóe lên một cái, sau đó mới lên tiếng: "Mẹ có chút ngủ không được."
Hạ Noãn Noãn ngây ngẩn cả người: " Vì cái gì?"
Trong bóng tối, mẹ Hạ cười có chút miễn cưỡng: " Ta không nỡ bỏ con."