Trong một căn biệt thự.
Mặt đất trong phòng, rối bời.
Nội y tùy tiện ném xuống đất, từng món quần áo rơi vãi khắp nơi.
Mà giờ này khắc này, trên cái giường kia, phát ra thanh âm "kẽo kẹt", trong cái chăn trên giường, vặn vẹo thành một đoàn.
Tống Nguyên Hi trừng mắt một đôi mắt mê ly, nhìn người đàn ông cường tráng
trên người mình, dù đối phương là Kiều Luyến, cô ta chưa kịp phản ứng.
Thẳng đến... Kiều Luyến nói ra câu nói kia, thân thể Tống Nguyên Hi cứng đờ.
Tầm mắt của cô ta, giống như đột nhiên tìm được tiêu cự.
Cô ta bật dậy, chuẩn bị cầm điện thoại di động lên, nhưng vào lúc này, một sự va chạm kịch liệt, trực tiếp để cho cô ta cảm giác, thân thể đều sắp bị anh ta xé ra thành hai mảnh!
Chợt, cằm của cô ta liền bị nắm
chặt, gương mặt người đàn ông chậm rãi tiếp cận phóng đại, sau khi tới
gần Tống Nguyên Hi, anh ta cười xùy một cái: "Tống Nguyên Hi, cô biết
tôi ghét phụ nữ gì nhất không?"
Tống Nguyên Hi sững sờ.
"Lúc cùng tôi làm-- yêu, còn đang suy nghĩ tới người khác. Là bởi vì tôi nỗ lực chưa đủ sao?"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Tống Nguyên Hi co rụt lại, quả nhiên, một giây sau, một đợt cuồng phong bạo vũ, liền cuốn tới!
Tống Nguyên Hi nắm chặt nắm tay, cắn môi.
Ở trong lòng lặng lẽ nói thầm mấy chữ, cuối cùng đợi đến khi người đàn ông kết thúc, lúc này cô ta mới tỉnh hồn lại.
Trong không khí đều tràn đầy hơi thở kiều diễm.
Cuối cùng người đàn ông rới khỏi cô ta.
Lúc này Tống Nguyên Hi mới thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Cô ta ngồi ở trên giường, nhìn trên thân lốm đốm dấu vết, cảm thấy muốn cười, vừa muốn khóc.
Một lúc sau, tất cả đều biến thành một trận thở dài.
Chờ trong chốc lát, tiếng nước trong phòng tắm rơi xuống, người đàn ông
trùm khăn tắm đi ra, anh ta mang theo một gọng kính vàng, con ngươi sắc
bén, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi: " Tống tiểu thư, cô không phải một
người bạn giường hợp cách."
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, siết chặt nắm tay
"Nhưng tư vị của cô, thật sự không tệ."
Người đàn ông anyf, để cho cô cảm giác toàn thân tràn đầy một loại cảm giác xấu hổ.
Anh ta mặt món quần áo lên người, chờ trong chốc lát, o
mũ chỉnh tề.
Không có người có thể thấy được, vừa rồi anh ta vẫn là dáng vẻ cầm thú...
Sau khi người đàn ông chỉnh lý tốt, lúc này mới đi ra ngoài: " Tôi ra ngoài triển khai cuộc họp, cô ở chỗ này chơi, buổi tối mang cô ra đi ăn cơm."
Thẳng đến khi người đàn ông biến mất trong phòng, lúc này Tống Nguyên Hi mới
giống như được trọng sinh, hít vào một hơi thật sâu.
Chờ trong chốc lát, cô ta bình phục tâm tình của mình, đều không có tắm rửa, liền cầm điện thoại di động, gọi cho Kiều Luyến.
Điện thoại nhanh chóng nghe.
Tiếng Kiều Luyến có chút xấu hổ: "Vừa rồi..."
Vẻ mặt Tống Nguyên Hi lạnh lẽo, vốn vẻ mặt khiếp nhược, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trở nên quật cường.
Cô ta mở miệng: "Có chuyện gì nói thẳng."
"Tôi muốn hỏi, tám năm trước, Mạc Vô Tâm chết như thế nào."
Tống Nguyên Hi dừng lại một chút, mới mở miệng: "Tôi đáp ứng anh Lương Xuyên, sẽ không nói cho cô chân tướng."
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu: " Tôi cảm thấy, giữa chúng ta hẳn là có hiểu lầm gì đó, năm đó tôi chưa từng gặp qua anh cô, không thể hại anh
ta... Cô..."
"A." Tống Nguyên Hi nở nụ cười châm chọc: " Cô còn có chuyện gì sao? Không có chuyện, tôi cúp máy."
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến gấp.
Cô trực tiếp hô lớn vào điện thoại: "Thẩm Lương Xuyênbị chứng mất ngủ nghiêm trọng! Bởi vì sự tình của anh cô, cảm giác áy náy!"