Lời này rơi xuống, mấy người Kiều Luyến vội vàng tiến tới trước điện thoại của anh ta.
Video mở ra.
Là bãi đậu xe dưới đất.
Tia sáng có chút tối, lại vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở gần
lối ra, anh đeo kính đen khẩu trang, hẳn là đang đợi Tống Thành lái xe
tới.
Đúng lúc này, xe hơi màu trắng của Tiểu Đường, đi về phía lối đi.
Tất cả đều rất bình thường.
Nhưng lúc xe Tiểu Đường, đi qua chỗ Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Lương Xuyên lại
giống như là đột nhiên bị quỷ nhập vào người, lập tức dồn dập lên!
Anh bỗng nhiên hô lớn một câu gì, bỗng nhiên chạy tới trước xe của Tiểu Đường!
Anh đưa tay ra, giống như muốn đẩy thứ gì...
Thế nhưng!
Trước mặt Thẩm Lương Xuyên, rõ ràng thứ gì đều không có.
Tiểu Đường dừng ngay, nhưng cho dù thế, xe vẫn đụng phải chân Thẩm Lương Xuyên, đâm anh ngã ra đất,
Cái video này, tất cả mọi người xem là ngây ngẩn cả người.
Nhìn như vậy, giống như là Thẩm Lương Xuyên tự sát, chạy tới trước xe.
Tiểu Đường không có một chút trách nhiệm.
Hạ Diệp Hoa kinh ngạc: " Lương Xuyên làm sao vậy?! Quá nguy hiểm! Nó không muốn sống sao?"
Tống Thành cũng kinh ngạc: " Tôi, tôi không nghĩ tới sẽ là như thế này."
Tiểu Đường càng là khuôn mặt khổ sở: " Chính là như vậy, tôi thật sự không
biết vì sao Thẩm ảnh đế lại đột nhiên lao ra... Tôi..."
Ba người đều đang suy đoán, Thẩm Lương Xuyên là thế nào.
Kiều Luyến lại nhìn video này, bừng tỉnh.
Cô cảm giác lòng của mình, giống như là bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đau đến nước mắt đều sắp chảy ra.
Cô bình tĩnh nhìn video, ngẩng đầu lên, hỏi thăm Tiểu Đường: " Xe của anh, là Charade?"
Tiểu Đường gật đầu: " Đúng, chiếc xe này, tôi lái rất nhiều năm..."
Kiều Luyến không có tiếp tục nhìn anh ta, ngược lại quay người nhìn về phía
Tống Thành, cô biết, Tống Thành một mực làm việc cho Thẩm Lương Xuyên,
anh ta biết nhiều hơn chính mình.
Cô cắn môi, chậm rãi mở miệng: "Nhiều năm trước, chiếc xe đụng Mạc Vô Tâm, có phải Charade hay không?"
Một câu, nhắc nhở Tống Thành.
Anh ta
kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn về phía video: " Đúng, đúng, chiếc xe
kia và chiếc xe này cùng một kiểu dáng... Tiểu Đường, xe lưu hành tám
năm trước, sao cậu còn lái!"
Thế nhưng Kiều Luyến lại cảm giác, cả người như vào hầm băng.
Hạ Diệp Hoa cảm thấy kỳ quái: " Xem như Charade thì thế nào?"
Thì thế nào?
Kiều Luyến cúi thấp đầu xuống, hốc mắt lập tức ẩm ướt.
Thẩm Lương Xuyên chạy tới trước xe Tiểu Đường, khua tay hô to một câu.
Câu nói kia, nhìn khẩu hình của anh, vốncũng không phải là nói cái gì, thế nhưng giờ này khắc này, cô lại hiểu.
Câu nói kia là: Mạc Vô Tâm, cẩn thận!
Mạc Vô Tâm, cẩn thận!
Anh mất ngủ lâu dài, đã khiến cho ảo giác!
Vào lúc ấy, anh như trở về tám năm trước.
Cho là hiện trường tai nạn!
Chiếc xe Charade quen thuộc, để anh không chút nghĩ ngợi, liền xông tới, muốn đẩy Mạc Vô Tâm ra!
Anh thà rằng, lúc ấy người bị đâm chết, chính là anh!
Kiều Luyến nắm chặt tay.
Cô quay đầu lần nữa, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên trong phòng bệnh.
Chứng mất ngủ của anh, đã càng ngày càng nặng.
Lời bác sĩ tâm lý trực tiếp tràn vào ngắm trong đầu của cô.
"... Cứ thế mãi, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng và an toàn!"
Hiện tại, cuối cùng cô minh bạch ý tứ của những lời này rồi.