Cả người Thẩm Tử Hào giống như là bị rút đi tất cả khí lực, đứng tại
chỗ, mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Cậu ta cảm thấy lòng mình khẩn trương sắp nhảy ra ngoài!
Cậu ta không rên một tiếng, cẩn thận nghe hai người ở phía trước nói chuyện.
Quản gia mở miệng nói: "Phu nhân, thiếu gia phát hiện đầu mối! Không biết
xảy ra chuyện gì, thiếu gia đột nhiên bắt đầu hoài nghi chuyện này rồi."
Nghe nói như thế, Mai Phượng nhíu mày lại: "Làm sao lại vậy? Là mấy người lộ ra chân tướng gì sao?"
Quản gia lập tức cúi thấp đầu xuống: "Không, tôi cam đoan không, nhưng thiếu gia đột nhiên bắt đầu nhúng tay chuyện này, tôi thấy thiếu gia đã nghĩ
đến chân tướng chuyện xảy ra."
Mai Phượng hít vào một hơi thật
sâu, một lúc sau mới mở miệng nói: "Chuyện này, không dễ làm rồi. Ông đi nói với Tiểu Bao, nếu mà không được, để cậu ta gánh mọi chuyện, người
trong nhà cạu ta, tôi sẽ chiếu cố thích đáng."
Quản gia lập tức gật đầu.
Mai Phượng liền nhíu lông mày, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện
này, vô luận như thế nào, không thể để cho Tử Hào hoài nghi đến người
của tôi, biết không?"
Quản gia gật đầu, "Vâng."
Lúc này Mai Phượng mới quay đầu: " Được rồi, ông trở về đi."
Quản gia quay người rời đi.
Mai Phượng ăn mặc đơn bạc, đứng trên ban công nhìn trong chốc lát, lúc này mới thở dài, quay người muốn rời khỏi.
Thế nhưng quay người lại, chợt thấy một thân hình phía trước, đang lẳng lặng nhìn bà ta!
Cả người Mai Phượng giật nảy mình, theo bản năng quát to một tiếng: "Người nào?"
Giọng hung ác, so với ngày thường nói chuyện với Thẩm Tử Hào, hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Tử Hào ngây ngẩn cả người.
Ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Trong phòng không có mở đèn, cho nên giờ phút này, toàn bộ phòng đều có chút tối tăm.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, tăng cho trong phòng mấy phần ánh sáng.
Thẩm Tử Hào đi về phía trước một bước.
Cậu ta nhìn về phía Mai Phượng, mới chậm rãi mở miệng: "Là con."
Mai Phượng nghe được giọng của cậu ta, cả người nhất thời thay đổi, bà ta kinh ngạc mở miệng: "Tử, Tử Hào?"
Bà ta mở to hai mắt nhìn, không dám tin mà
nhìn người đến.
Chờ đến khi Thẩm Tử Hào từ trong bóng tối đi đến dưới trăng, lúc này bà ta mới phát hiện, là Thẩm Tử Hào.
Nhưng bóng đêm quá tối, bà ta thấy không rõ lắm biểu lộ trên mặt cậu ta, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi... Bà ta ôm tâm lý may mắn: " Tử Hào, đã trễ thế như vậy, sao con còn chưa ngủ? Vả lại sao con lại tới đây?"
Hi vọng đối thoại của bà ta và quản gia vừa rồi, Thẩm Tử Hào không có nghe được.
Thế nhưng, không như mong muốn.
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên nhìn bà ta chằm chằm: "Dì Mai, vừa rồi dì và quản gia nói, con đều nghe được."
Thân hình Mai Phượng cứng đờ, đứng tại chỗ.
Bà ta kinh ngạc há hốc mồm, muốn nói điều gì, lại không biết nên giải
thích thế nào, bà ta chỉ có thể nóng nảy tiến lên một bước, kéo cánh tay Thẩm Tử Hào lại: " Tử Hào, con, con nghe ta giải thích."
Thẩm Tử Hào cứ đứng ở đằng đó như vậy, nhìn bà ta chằm chằm: " Con cũng vừa
lúc, rất muốn nghe giải thích của dì, chúng ta qua thư phòng."
-
Trong thư phòng.
Thẩm Tử Hào ngồi đối diện Mai Phượng, ánh mắt cậu ta trở nên lúc ẩn lúc hiện lại bắt đầu mơ hồ.
Giống như buổi tối hôm nay phát sinh tất cả, đều là một giấc mộng, để cậu ta có chút chưa tỉnh hồn lại.
Thẩm Tử Hào nghĩ tới các loại khả năng, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi, cái này năm vạn này, lại là Mai Phượng bỏ.
Cậu ta lúc này, thật sự ngây dại.