Năm đó Hạ Diệp Hoa mang Thẩm Lương Xuyên đi, tịnh thân ra khỏi nhà, cậu ta mới mười lăm tuổi.
Đang đứng ở giữa kỳ thiếu niên phản nghịch.
Hạ Diệp Hoa rời đi, để cậu ta bỗng nhiên mất đi tình thương của mẹ, cũng làm cho cậu ta lúc này, trở nên vô cùng mẫn cảm và hoảng hốt.
Cậu ta không có cảm giác an toàn.
Nếu như nói, năm đó mẹ rời đi cái nhà này, không có mang Thẩm Lương Xuyên, có lẽ cậu ta còn không như vậy.
Khi đó, bà không có bất kỳ dấu hiệu gì mang theo Thẩm Lương Xuyên rời đi, đã để cho cậu ta thường xuyên ở trong đêm khuya hỏi ý kiến mình.
Không phải bởi vì mình làm không tốt, không phải bởi vì bình thường cậu ta thường xuyên khiến tức giận, cho nên mẹ và anh trai mới có thể không cần cậu ta nữa...
Cậu ta rất muốn chăm sóc mẹ, cậu ta rất cần một ngôi nhà.
Nhất là lúc ấy...
Cậu ta là niên thiếu vô tri, chạy ra nước ngoài du học.
Ở trong quốc gia xa lạ, vô cùng nhớ cái nhà này.
Thế nhưng khi caauj ta mơ ước trong ngày nghỉ có thể trở về nhà cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, lại được cho biết tin dữ này.
Đến nay cậu ta còn nhớ rõ, lúc ấy cha gọi điện thoại cho cậu ta, nói mẹ mang theo anh trai rời đi, khi đó cậu ta cách điện thoại di động, cách biển rộng mênh mông, nơi tha hương đất khách, hỏi thăm cha: "Vậy con thì sao?"
Kỳ thật, chính cậu ta cũng không biết, một câu nói kia là có ý gì, thế nhưng cậu ta cũng hỏi lên.
Sau đó, vào giai đoạn người khác sinh mờ mịt lớn nhất, là Mai Phượng xuất hiện.
Thẩm Tử Hào vẫn luôn nhận biết Mai Phượng.
Thân là thư ký của cha, bọn họ đã sớm gặp qua.
Mai Phượng đối với cậu ta rất tốt.
Mà sau khi mẹ rời nhà, Mai Phượng bắt đầu chiếu cố cuộc sống của hai cha con bọn họ.
Ánh mắt bà ta ẩn nhẫn, mang theo ấm áp, đều để cha con bọn họ cảm giác được vui vẻ.
Nhất là Mai Phượng đối với mình.
Kỳ thật bà ta so với cậu ta chỉ tầm mười tám mười chín tuổi.
Lúc bà ta gả cho cha, cũng mới chừng ba mươi lăm tuổi.
Còn trẻ như vậy, lại là mẹ kế cậu ta.
Cậu ta nhiều lần thấy được bà ta đi tìm giúp việc quen
của mình, hỏi thăm thói quen của cậu ta.
Là Mai Phượng, để cậu ta một lần nữa cảm nhận được ấm áp.
Huống hồ, đã nhiều năm như vậy.
Mai Phượng chưa từn làm qua chuyện có lỗi với cậu ta, tám năm như một, loại tốt kia, là thật sự phát ra từ nội tâm.
Cậu ta không phải cái kẻ ngu, đương nhiên cảm thụ được Mai Phượng đối với cậu ta, là chân tâm thật ý.
Cho nên, mỗi lần đối mặt với mẹ đẻ, cậu ta luôn luôn không nhịn được đứng ở bên phía Mai Phượng.
So với Hạ Diệp Hoa, cậu ta càng thêm tín nhiệm Mai Phượng!
Nhưng bây giờ...
Cậu ta lại phát hiện, Mai Phượng lại đi tính kế bà xã của mình!
Cậu ta bình tĩnh nhìn Mai Phượng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, lúc này mới lên tiếng: "Vì sao dì phải làm như vậy?"
Cậu ta cần một giải thích hợp lý!
Không, có thể nói cậu ta không biết lý do gì, có thể để Mai Phượng đến phá hư quan hệ của cậu ta và Hạ Noãn Noãn.
Mai Phượng nghe nói như thế, vành mắt lập tức đỏ lên, bà ta cắn bờ môi, một lúc sau mới lên tiếng: "Tử Hào, thật xin lỗi..."
"Vì cái gì? Tôi chỉ muốn một lý do."
Mai Phượng cúi đầu, nước mắt lăn xuống từng giọt.
Một lúc sau, bà ta mới hít vào một hơi thật sâu: " Tử Hào, ta cảm thấy, cô ta không xứng với con."
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào nhất thời ngây ngẩn cả người!
Cậu ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Mai Phượng: "Dì Mai, con vẫn cho là, đối với vụ hôn nhân này, là dì đồng ý..."
Mai Phượng ngẩng đầu lên: "Đúng, ngay từ đầu, là ta đồng ý. Thế nhưng về sau, ta thấy được ba mẹ của cô ta, ta liền không đồng ý! Bởi vì nhà bọn họ, không thể mang đến cho con bất kỳ trợ giúp nào!"