Tử Xuyên, thật xin lỗi.
Cho tới bây giờ em cũng không biết, chính mình của tám năm trước tùy hứng, sẽ tạo thành hậu quả như vậy.
Em cũng cho tới bây giờ không biết, những năm này, anh thay em gánh chịu nhiều như vậy.
Tử Xuyên, em yêu anh.
Em không nguyện ý tình yêu của chúng ta, đối với anh mà nói, thành một loại gánh vác.
Em cũng cách nào đối mặt với phần tình yêu này, bời vì đây đối với Mạc Vô Tâm mà nói, là không công bằng.
Tử Xuyên, không gặp lại.
-
Một bức thư ngắn ngủi, Thẩm Lương Xuyên lại giống như thế nào cũng xem không hiểu, dùng sức nhìn chằm chằm tờ giấy kia.
Ánh mắt của anh giống như là muốn xuyên thấu tờ giấy kia, nhìn thấy nội tâm tiểu Kiều.
Ạnh nắm chặt tay, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, thế nhưng cả người vẫn không thể khống chế rét run.
Ánh mắt anh, dần dần mơ hồ.
Cuối cùng dừng lại câu nói sau cùng.
Tử Xuyên, không gặp lại.
Giống như năm đó, anh gọi điện thoại cho tiểu Kiều.
Tiểu Kiều, không gặp lại.
Sau đó, bọn họ liền thật sự là tám năm không có liên hệ!
Mà lần này, tiểu Kiều không gặp lại, lại là bao nhiêu năm?
Anh nỗ lực hít vào một hơi thật sâu, lại vẫn không cách nào ức chế nội tâm bi thương và khổ sở...
Trong phòng nhất thời không có người nói chuyện.
Hạ Diệp Hoa không biết lá thư này viết cái gì, chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên xem xong, bà liền không nhịn được tiến lên, muốn nói chuyện.
Thế nhưng vừa muốn nói gì, lại bỗng nhiên dừng lại.
Bà nhìn chằm chằm con của mình.
Thẩm Lương Xuyên luôn luôn bình tĩnh, sự tình gì, hình như cũng không cách nào lay động tim của anh.
Dù là tám năm trước, bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, anh vẫn bình tĩnh như vậy.
Anh là một người, xưa nay không đem cảm xúc lộ ra ngoài.
Năm ngày trước, mẹ con bọn họ đã trải qua mưa gió, từ trước tới nay bà chưa từng gặp qua Thẩm Lương Xuyên như vậy...
Trong cặp mắt của anh, từ trước đến nay thâm thúy giống như đại hải, có thể trải qua được bất kỳ gió tanh mưa máu.
Thế nhưng lần này...
Những khổ sở bi thương kia, lại giống như cuối cùng không thể nhận ra được, chậm rãi tiết lộ ra ngoài từ ánh mắt anh, chậm rãi lan tràn đến toàn thân.
Anh ngồi ở đó, rõ ràng vẫn không lộ vẻ gì như cũ, thế nhưng là loại cảm xúc
kia, lại tràn ngập cả phòng.
Để bất luận người nào đều không dám nói chuyện, tới quấy rầy anh.
Hạ Diệp Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, vốn muốn hỏi thăm, cứ như vậy ngặn trong cổ họng.
Một lúc sau, bà mới nhìn Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn: " Chúng ta xuống lầu trước đi."
Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, hai người đều khẽ gật đầu.
Trong lúc nhất thời trong thư phòng, chỉ còn lại có Thẩm Lương Xuyên.
Dù là trong ngày mùa đông, hơi ấm trong phòng rất đủ.
Thế nhưng là giờ này khắc này, Thẩm Lương Xuyên lại cảm thấy rất lạnh.
Anh nhìn trong phòng, ánh mắt rơi vào trên ghế sofa bên cạnh.
Trước kia, trong thư phòng của anh, khi cô nhàm chán, liền sẽ làm ổ trên ghế sofa kia, cầm điện thoại di động chơi.
Nhưng bây giờ...
Nơi đó rỗng tuếch.
Không còn có người rồi.
Ý nghĩ này vừa ra, cũng cảm giác nơi ngực giống như là có một con dao, trực tiếp cắt lên ngực anh.
Máu chảy xuống.
Trong tay anh, còn nắm chặt tờ giấy kia.
Cô biết rồi...
Cô biết chân tướng tám năm trước.
Suy nghĩ một chút trong khoảng thời gian này, anh áy náy, anh liền không cách nào tưởng tượng, nếu như cô cũng áy náy vạn, có thể cũng không chịu nổi hay không?
Anh siết chặt tay, đột nhiên nhắm mắt lại.
Chuyện tám năm trước, lần nữa ôm vào trong đầu.
Chuyện chỉ có anh và Mạc Vô Tâm biết, đến Tống Nguyên Hi cũng không biết...