Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, cô kinh ngạc mở miệng hỏi thăm: "Cha, cha nói cái gì?"
Cha Hạ tiếp tục mở miệng: "Ta nói, ta gọi! Có hàn huyên hai cậu với dì Mai của con, ta bảo bà ấy nói cho con chúng ta bình an, bà ta còn đồng ý."
Hạ Noãn Noãn trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Cha Hạ gọi điện cho Mai Phượng sao?
"Cha gọi lúc nào?"
"Sau khi đưa tin bão, ta biết con sẽ lo lắng, lúc ấy liền lập tức gọi điện thoại cho con!"
Lời cha Hạ rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền siết chặt tay.
Cô cắn môi: "Cha, con đã biết." (@@các bạn có thấy nó sai sai không, ad dịch rõ ràng là ra sân bay đón, sao h lại gọi điện thoại)
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn ở trong phòng nghĩ, càng tức giận.
Cô ở đây sốt ruột vì cha mẹ, về đến nhà hỏi thăm Mai Phượng cha mẹ có gọi điện thoại đến hay không, lúc ấy bà ta trả lời như thế nào?
Bà ta nói không có!
Đây chính là cái gọi là không có sao?!
Hạ Noãn Noãn hít thở sâu mấy hơi, đến cùng vẫn nuối không trôi, trực tiếp xông ra ngoài.
Trong phòng khách, Mai Phượng đang xem phim truyền hình.
Hạ Noãn Noãn đi tới trước mặt của bà ta, nhìn bà ta chằm chằm: "Dì Mai."
Mai Phượng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lại tiếp tục nhìn vào TV: "Noãn Noãn, sao vậy?"
"Dì Mai, rốt cuộc cha con có gọi điện thoại đến hay không?"
Cuối cùng Mai Phượng dời ánh mắt lên trên người của cô.
Giờ này khắc này, toàn bộ phòng khách không có người nào, chỉ có quản gia ở bên cạnh.
Mai Phượng cười một cái: "Không có."
Hạ Noãn Noãn trông thấy bộ dạng của bà ta, trực tiếp mở miệng: "Tại sao không có? Rõ ràng cha mẹ con gọi điện thoại cho dì, để dì nói cho con biết một tiếng, dì Mai, vì sao dì không có nói cho cho con biết?"
Mai Phượng trông thấy bộ dạng của cô, bỗng nhiên trong đầu hiện lên lời bác sĩ nói.
Cô có điềm báo trước sinh non, hiện tại kiêng kỵ cảm xúc biến hóa quá nhanh.
Trong ánh mắt Mai Phượng lóe lên một vòng âm tàn, bà ta bỗng dưng xoay đầu lại, bắt chéo chân, cứ
ngồi trên ghế sofa, nhìn cô: "À, là ta quên mất."
Quên mất?
Hạ Noãn Noãn cảm thấy tức giận dâng lên.
Cô chậm rãi mở miệng: "Làm sao có thể là quên đi? Loại chuyện này, làm sao lại quên! Dì Mai, dì "
"Được rồi, hiện tại cha mẹ con an toàn là được rồi, truy cứu những thứ này, còn có ý nghĩ sao?" Mai Phượng hời hợt mở miệng, giống như việc không liên quan đến mình.
Đúng vậy, đích thật là việc không liên quan đến mình.
Ba mẹ của cô, đương nhiên bà ta sẽ không lo lắng!
Hạ Noãn Noãn cắn chặt hàm răng: "Dì Mai, dì như vậy không đúng. Dì biết con lo lắng cho cha mẹ con mà "
"Không đúng? Trong cái nhà này, hình như còn chưa tới phiên cô đến giáo dục tôi nên làm chuyện như thế nào?"
Mai Phượng vênh váo tự đắc mở miệng: " Hạ Noãn Noãn, tôi khuyên cô nhận rõ thân phận của mình!"
"Cô chẳng qua là một người trèo cao lên Thẩm gia chúng tôi, ý đồ gả vào Thẩm gia chúng tôi! Đáng tiếc, gà rừng bay lên đầu cành, cũng không biến thành Phượng Hoàng!"
Hạ Noãn Noãn nghe lời chỉ trích này, nhìn chằm chằm Mai Phượng: " Có phải dì có ý kiến với con hay không?"
Mai Phượng gật đầu: "Không sai, tôi chính là có ý kiến với cô, thì thế nào?"
Hạ Noãn Noãn lập tức siết chặt tay: "Vì cái gì? Cũng là bởi vì, nhà chúng con không phải hào môn?"
Mai Phượng cười lạnh: "Dúng."
Hạ Noãn Noãn chợt chế giễu lại: "Như vậy dì Mai thì sao? Dì xuất thân từ đâu?!"
Một câu, giống như đánh lên mặt Mai Phượng.
Để cho bà ta trực tiếp híp mắt lại, đứng lên!