Thẩm Lương Xuyên lên lầu, tiến vào thư phòng.
Xem kịch bản giết thời gian, làm thế nào cũng xem không đi vào, liên tiếp cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Chín giờ tối.
Mười giờ.
Mười một giờ.
Thế nhưng cô còn chưa có trở lại.
Thẩm Lương Xuyên không nhịn được nhíu mày, xuống lầu.
Giúp việc dưới lấu đã ngủ, trong cả căn phòng trống rỗng, mơ hồ chỉ có thể nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng của xe hơi.
Anh bỗng nhiên đi ra ngoài, lái xe, rời biệt thự.
Đi vào nhà số 18, xe vừa mới tiến vào cửa, liền nghe thấy trong phòng
khách truyền đến từng đợt tiếng cười, nơi này náo nhiệt, so với bên kia
vắng lạnh tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày.
Trước kia Hạ Diệp Hoa không ở nhà, anh thích yên tĩnh nhất.
Nhưng bây giờ, anh mới giật mình, kỳ thật loại ồn ào này, mới là hấp dẫn người nhất.
Anh dừng xe, vào cửa.
Trong phòng khách, Lý quản gia đang pha trà, trông thấy anh vào cửa lập tức nở nụ cười.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về lên phòng ngủ trên lầu.
Anh cất bước, lên lầu, liền thấy cửa phòng phòng ngủ chính được mở ra, hai
người Hạ Diệp Hoa và Kiều Luyến ngồi xếp bằng trên giường, họ đã tắm rửa xong, giờ phút này áo ngủ kiểu dáng màu sắc giống nhau, không biết còn
tưởng rằng chị em song sinh.
Hai người mỗi người cầm một cái máy tính bảng, chính là đang chém giết lẫn nhau.
"Ai, mẹ, mẹ như vậy không đúng! Đi phía trái, hướng phải... Ai nha, sao mẹ ngốc như vậy!"
"Con mới ngốc! Lúc con nói qua trái thì đã đi qua rồi! Phải trách tốc độ này quá nhanh, ta vốn không thể chơi lại! Tiểu Kiều, con phải dạy ta một
chút."
"Không có vấn đề! Mẹ đi theo con đi..."
Thẩm Lương Xuyên đang quan sát, Lý quản gia đã bưng trà lên lầu: "Tiên sinh, ngài nhường một chút."
Anh nghiêng người, Lý quản gia đưa trà vào.
Kiều Luyến và Hạ Diệp Hoa đều ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Con trở về rồi à!"
Kiều Luyến một câu cũng không nói, liền trực tiếp hô: "Mẹ! Nhanh!"
"Ai, như này đúng hay không?"
Thẩm Lương Xuyên:...
Bị xem nhẹ lần nữa, cả khuôn mặt anh đều đã khó
coi.
Anh ho khan một cái, nỗ lực gia tăng tồn tại cho mình.
Nhưng hai người phụ nữ trong phòng, lại cũng không để ý tới anh, chỉ có Lý
quản gia nhìn qua: "Tiên sinh, ngài muốn uống trà sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, nhìn vào trong phòng.
Làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào, ngồi trên ghế sofa, tiện tay bưng lên một ly trà, dò hỏi: "Hai người đang chơi cái gì vậy?"
"Trốn khỏi thần miếu!" Hạ Diệp Hoa mở miệng.
Vươn tay, nơi nới lỏng cà vạt, bỗng nhiên anh đứng lên đi đến bên giường,
tiếp đó rút lấy máy tính bảng trong tay Hạ Diệp Hoai, mở trò chơi ra,
tùy tiện nhìn một chút, sau đó anh liền bắt đầu chơi.
Kiều Luyến
lập tức bị anh hấp dẫn ánh mắt, theo Hạ Diệp Hoa ghé vào hai bên của
anh, cứ nhìn anh tùy tiện chơi thông quan, dùng thời gian kém hơn Kiều
Luyến mười mấy phút!
Sau khi Thẩm Lương Xuyên thông quan, ném
máy lên giường, tiếp đó nắm chặt tay Kiều Luyến: "Mẹ, mẹ ngủ trước đi,
con và cô ấy có lời nói."
Dứt lời, cũng mặc kệ hai người có ý kiến gì, trực tiếp kéo Kiều Luyến đi tới phòng bên cạnh.
"Ầm!" Cửa phòng đóng lại, Kiều Luyến mới từ thế giới trò chơi đi ra.
Nhìn thấy sắc mặt tâm tình bất định của Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên cô nhớ
tới, hình như cô đã mắng Thẩm Lương Xuyên là tên khốn, vậy bây giờ...
Anh muốn tính sổ với mình sao?