Cửa phòng bị đẩy ra, mấy người ngoài cửa, toàn bộ chấn kinh!
Đỏ!
Trong cả căn phòng, là mảng màu đỏ!
Dạng màu hồng này, để Thẩm Tử Hào nghĩ đến cái ngày bọn họ kết hôn, về đến phòng, trong cả căn phòng, cũng một mảng đỏ như thế.
Hạ Noãn Noãn mặc áo cưới trắng noãn, ngồi ở trên giường màu đỏ, ý cười trên mặt nhìn anh.
Giờ này khắc này, tiếng nước chảy tí tách, Hạ Noãn Noãn nằm ở trong bồn tắm.
Trên mặt của cô lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
Cô mặc áo cưới lúc bọn họ kết hôn...
Thế nhưng giờ này khắc này, áo cưới này, đã bị dòng máu nhuộm đỏ.
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, cậu ta không thể tin nhìn tình huống trước mắt, đầu óc trống rỗng.
"Noãn Noãn!!" Sau cùng, mẹ Hạ thét lên, cắt ngang an tĩnh trong phòng.
Lại sau đó, cũng là tiếng cha Hạ: " Mau, gọi xe cứu thương!"
-
Trong bệnh viện.
Thẩm Tử Hào đứng bên ngoài phòng giải phẫu.
Cậu ta nhìn chòng chọc vào cửa phòng phẫu thuật, nói không nên một câu.
Làm sao cậu ta cũng không nghĩ tới, Hạ Noãn Noãn sẽ tự sát...
Làm sao cậu ta cũng không nghĩ ra, cô gái cậu ta đã từng thích, sắc mặt có thể tái nhợt như vậy.
Cho tới bây giờ cậu ta cũng không biết, hóa ra một người, có thể chảy nhiều máu như vậy.
Giờ này khắc này, cậu ta chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bi thương.
Noãn Noãn, vì sao cô lại thà rằng tự sát, cũng không thẳng thắn cùng với cậu ta?
Ha người cha mẹ Hạ, đã khóc đến mệt.
Cũng có lẽ là, vào hôm nay, hai người đã khóc khô nước mắt.
Bọn họ khô cằn, giống như cái xác không hồn, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Bộ dạng hai người già, để cho người ta nhìn thấy, cảm thấy lòng chua xót.
Hạ Diệp Hoa và thím Lý chạy tới, nhìn thấy, cũng là một cảnh tượng như thế.
Cả người bà đều mơ màng.
Chạy tới trước mặt mọi người, nhìn về phía Thẩm Tử Hào: "Chuyện gì xảy ra? Noãn Noãn xảy ra chuyện gì? Noãn Noãn không có việc gì đúng không?"
Trong điện thoại, chỉ nói là Noãn Noãn tự sát...
Đương nhiên cũng chưa hề nói đến thế nào.
Cô không có việc gì...
Thế nhưng Thẩm Tử Hào chợt nghĩ đến, lúc
chính mình vớt cô từ trong nước lên, trên người cô lạnh buốt.
Thân thể cô mềm nhũn không có xương...
Cô không có việc gì!
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên che kín đầu, nói không nên một câu!
Nước mắt Hạ Diệp Hoa, trực tiếp lăn xuống.
Bà nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Đột nhiên, mẹ Hạ giống như là cả người đều không kìm chế được, bỗng nhiên gào lên tê tâm liệt phế:
"Noãn Noãn, con của tôi, con tỉnh lại đi!"
"Con tỉnh lại đi, mẹ cũng không tiếp tục buộc con lập gia đình!"
"Noãn Noãn, con không muốn gả, con cứ nói! Cha mẹ sẽ không bức con!"
"Noãn Noãn, chỉ cần con có thể tỉnh lại, chỉ cần con có thể còn sống, cái gì chúng ta đều đáp ứng con!"
Tiếng gào thê thương, thảm tuyệt làm cho lòng người mỏi nhừ.
Vốn bời vì bà khóc lớn náo loạn, mà ý ta dự định chạy tới ngăn cản, khi nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mẹ, cũng không nhịn được đỏ mắt.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không có gì hơn như thế.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật, đột nhiên mở ra.
Thầy thuốc đẩy Hạ Noãn Noãn đi ra.
Tất cả mọi người, đều đứng lên, nhìn về phía bác sĩ.
Tay chân của cha mẹ Ha như nhũn ra, nỗ lực muốn đứng lên, thế nhưng đứng mấy lần, đều không thành công.
Chỉ có Hạ Diệp Hoa tỉnh táo nhất, bà trực tiếp hỏi: "Bác sĩ, thế nào?"