Còn có một phần thâm tình với Hạ Noãn Noãn.
Hốc mắt Thẩm Tử Hào đỏ lên, căn bản không để ý tới Thẩm Tu, nhìn chằm chằm Mai Phượng: "Dì Mai, tại sao dì phải hại cô ấy? Rốt cuộc Noãn Noãn có thù gì, sao lại độc ác như vậy! Dì ra tay độc ác như vậy!"
Mai Phượng lắc đầu: " Tôi không có!"
"Còn nói không có?"
Thẩm Tử Hào tiến lên một bước, nhìn thẳng bà ta: " Dì có dám thề với trời hay không, dì không có sao? Nếu như là dì làm hại, như vậy đời này dì chết không yên lành!!"
Một câu, để ánh mắt Mai Phượng lóe lên, một lúc sau cô mới mở miệng: "Nếu như con không tin tưởng ta vậy, như vậy ta..."
"Không cần."
Thẩm Tử Hào cắt ngang lời bà ta.
Trong ánh mắt bà ta lóe ra ánh sáng, đến cùng vẫn không có né ánh mắt.
Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, siết chặt nắm tay, nhìn chòng chọc vào bà ta: " Là tôi trước kia nhìn sai! Tin nhầm bà!"
Mai Phượng sốt ruột, tiến lên một bước: "Tử Hào!"
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên dùng sức, đẩy ba ta ra.
Mai Phượng trực tiếp ngã trên mặt đất.
Eo đụng phải góc bàn, đầu gối cũng bị đập.
bà ta đau nhíu lông mày: " ai u" một tiếng.
Thẩm Tử Hào lại tiến lên một bước, lửa giận để cậu ta hận không thể chém bà ta ra thành tám khúc!
Nhưng Thẩm Tu nổi giận, tiến lên một bước, ngăn cản Thẩm Tử Hào: "Nghiệt tử, con làm gì vậy? Con cũng muốn học đứa anh trai bất hiếu kia, động thủ với trưởng bối sao?"
Nói đến đây, ông ta trực tiếp ngồi xuống, đỡ Mai Phượng dậy.
Thẩm Tử Hào lại híp mắt lại: "Cha, cái nhà này, có bà ta không có con! Để cho bà ta đi đi! Không cho phép bà ta bước vào nhà một bước!"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tu giận dữ: "Ta còn chưa có chết đâu, con đã muốn vượt qua ta để quản gia rồi hả? Bà ấy là mẹ con! Là vợ trên pháp luật của Thẩm Tu!"
Thẩm Tử Hào lại nhìn chằm chằm Thẩm Tu: " Được, cha đã lựa chọn bà ta, như vậy hai người cùng đi! con không muốn
nhìn thấy hai người!"
Cậu ta ở lại chỗ này, ở lại trong bệnh viện, trông coi Noãn Noãn, chờ đợi Noãn Noãn tỉnh lại.
Thẩm Tu đỡ Mai Phượng dậy, hai người liếc nhau, Mai Phượng mở miệng: "Thẩm Tu, chúng ta đi trước đi, trong lòng Tử Hào không thoải mái, chờ nó tốt hơn, lại đến nhìn..."
Cho tới bây giờ, vẫn một bộ hư tình giả ý như cũ.
Thẩm Tu nhíu lông mày, một lúc sau mới gật đầu.
Chờ đến khi hai người rời đi, lúc này Thẩm Tử Hào mới ngồi bên giường, nhìn Hạ Noãn Noãn vẫn ngủ say như cũ.
Cậu ta cầm tay của cô: "Noãn Noãn, con tỉnh lại đi."
"Noãn Noãn, anh sẽ một mực tin tưởng em."
"Noãn Noãn, anh sai rồi. Cái gì anh cũng không cần, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh..."
"Noãn Noãn, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, cái gì anh đều nguyện ý làm..."
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Tử Hào cầm tay Hạ Noãn Noãn, che mặt mình, khóc không thành tiếng.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Tử Hào như vậy, Hạ Diệp Hoa lộ ra đau xót.
Làm sao bà cũng không nghĩ tới, năm đó để Thẩm Tử Hào lưu lại Thẩm gia, lại xuất hiện một màn hôm nay.
Tầm mắt của bà, lại rơi vào người Hạ Noãn Noãn.
Đây quả thật là một gái, ôn nhu, thiện lương, nhưng cũng kiên cường!
Sau một tiếng.
Thẩm Tử Hào trông coi Hạ Noãn Noãn, cửa phòng bệnh chợt mở ra.
Chợt, mấy người mặc tây trang đen tiến vào.
Hai người trực tiếp kìm chế Thẩm Tử Hào, quản gia liền đi tới: " Thiếu gia, tiên sinh nói, để cho chúng tôi mang cậu về nhà."