Nói đến đây, ông ta liền đi tới phòng họp.
các cổ đông trong công ty, càng ngày càng nhiều, sau cùng, gần như tất cả đến đông đủ.
Thẩm Tu bắt chuyện qua từng người, liền ngồi ở vị trí phía trước.
Trước mặt của ông ta, là một vị trí trống không, đó là của ông cụ.
Cho dù ông không tới công ty, lúc họp, vị trí kia cũng chưa từng có ai ngồi qua.
Thẩm Tu đang theo dõi vị trí kia, tự hỏi lúc nào chính mình có thể ngồi lên, đột nhiên ở cửa truyền đến một trận xao động.
Thẩm Tu nhíu lông mày, liền nghe được có người mở miệng:
"Sao Thẩm ảnh đế lại tới đây?"
"Đúng vậy, đại thiếu gia tới công ty làm gì?"
"Ai, con gái của tôi rất thích phim của cậu ấy, chút nữa ký tên mang về, khẳng định nó rất cao hứng!"
Thẩm Tu nghe nói như thế, nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên từ xa đi tới.
Anh mặc một bộ tây trang đen, gương mặt tuấn dật không biểu tình.
Đôi mắt Thẩm Tu lập tức híp lại, đứng lên, mắt thấy anh muốn đi vào phòng họp, trực tiếp đi qua, chắn anh tại cửa: " Cậu tới làm gì?"
Lời này rơi xuống, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng: " Cậu tới tìm tôi, thảo luận chuyện Tử Hào sao? Sao vậy, nó biết sai rồi à?"
"Biết sai, thì chính mình ngoan ngoãn trở về! Tìm cậu đến nói chuyện, cậu cho rằng, cậu ở chỗ của tôi, có mặt mũi sao?"
Nghe Thẩm Tu tự cho là đúng, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, một lúc sau, anh mới mở miệng: "Không phải."
"Không phải?" Thẩm Tu sững sờ, chợt mở miệng lần nữa: "Vậy cậu tìm tôi làm gì?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ đảo mắt: " Tôi không tới tìm ông."
Thẩm Tu hừ lạnh: "Không tìm đến tôi, chẳng lẽ là tới tìm ông nội cậu?"
Nghĩ tới đây, tròng mắt Thẩm Tu hơi híp: "Nơi này là tập đoàn Thẩm gia! Không phải nơi cậu có thể tùy tiện xông vào, cậu cút ra ngoài cho tôi!"
Nói đến đây, liền nhìn về phía trợ lý: "Mời Thẩm ảnh đế ra ngoài, nếu như cậu ta không phối hợp, vậy để bảo an lên, mời cậu ta ra ngoài!"
"Vâng."
Trợ lý gật đầu, đi đến trước mặt Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm ảnh đế, mời..."
Cái tràng diện lúng túng!
các cổ đông trong phòng họp, từng người giả bộ như không nhìn thấy.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, lúc này Thẩm Tu mới cảm giác sảng khoái.
Đám cổ đông, trên mặt từng người cung kính với ông ta, kỳ thật trong nội tâm vô cùng xem thường, ông ta đã sớm biết.
Nhưng hôm nay, ông ta nói cho bọn họ, ai mới là chủ nhân chân chính của Thẩm gia.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lời trợ lý rơi xuống, liền nghe thấy tiếng ông cụ Thẩm: " Ai dám đuổi cháu trai của tôi đi?"
Một câu rơi xuống, tất cả mọi người trong phòng họp, đồng loạt đứng lên!
Từng người cung kính nhìn ra phía cửa.
Ông cụ Thẩm đi nhanh tới, trông thấy Thẩm Lương Xuyên, trên mặt mang ý cười: " Lương Xuyên, con đã đến."
Thẩm Lương Xuyên không kiêu ngạo không tự ti, đứng ở đó, cúi thấp đầu: " Ông nội."
Ông cụ Thẩm cười tới gương mặt nhăn thành hoa cúc.
Thế nhưng nhìn về phía Thẩm Tu, khuôn mặt nhất thời nghiêm túc lại tràn đầy khinh bỉ: " Lương Xuyên là ta kêu đến, làm sao, ta gọi người tới, con cũng dám đuổi đi?"
Ta gọi người tới, con cũng dám đuổi đi sao?
Lời này giống như là một bàn tay, hung hăng đánh vào mặt Thẩm Tu.
Để sắc mặt của ông ta, lúc xanh, lúc thì trắng.
Ngay trước nhiều cổ đông như vậy, Thẩm Tu cảm thấy, hôm nay gương mặt này, quả thực là mất hết!