Sau khi thân phận Vong Xuyên là Thẩm phu nhân công bố, cái tên Kiều Luyến, cũng liền công bố theo.
Nhưng dù là như thế, mọi người cũng sẽ không nghĩ tới, Kiều Luyến nhỏ trong đám ký giả, là phu nhân của Thẩm ảnh đế!
Trên thế giới này, nhiều người trùng họ trùng tên.
Kiều Luyến trong thời gian trước, lúc liên hệ với như nước chảy, nói qua mình ở Tô Châu, cho nên như nước chảy, mới có thể hỏi thăm cô một chút.
Nhìn tin nhắn trên Wechat, Kiều Luyến hơi sững sờ.
Muốn đi không?
Nói thật, cái này thật sự là có sức hấp dẫn rồi.
Cô hít vào một hơi thật sâu, nuốt ngụm nước miếng.
Như nước chảy lại gửi tin nhắn lần nữa:
【 Tới đi, Thẩm ảnh đế rất ít khi đến Tô Châu làm hoạt động, lần này tới, cơ hội khó được! Chúng ta đều là lão Fan hâm mộ, tôi cho danh sách mấy người.)
Kiều Luyến hơi sững sờ, siết chặt tay.
Nhưng nghĩ tới điều gì, cô bỗng dưng tỉnh táo lại, trả lời cô: 【 Tôi ngày mai, khả năng không rảnh.)
Như nước chảy trả lời vô cùng nhanh:
【 Tôi cảm thấy, hiện tại Thẩm ảnh đế tiếp nhận tập đoàn Thẩm gia, về sau quay phim sẽ càng ngày càng ít, chuyện gặp mặt Fan hâm mộ, cũng sẽ càng ít tổ chức, vẫn là câu nói kia, cơ hội khó được!! Tốt nhất cô suy nghĩ một chút, trước buổi tối hôm nay, nói cho tôi biết đáp án.)
Kiều Luyến trầm mặc một chút, sau cùng gõ chữ: 【 không cần, cám ơn.)
Sau đó, cô liền trực tiếp để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu lên, vuốt vuốt cái trán.
Cô đứng thẳng người, duỗi lưng một cái, lúc này mới đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu cơm.
Từ khi phát hiện mang thai, cô liền quyết định không ăn thức ăn ngoài, không ăn mì ăn liền.
Cô sẽ chỉ làm mì sợi, thêm thịt băm và rau xanh cùng nấu, tuy hương vị không tốt, nhưng vẫn có dinh dưỡng lại khỏe mạnh.
Chỉ là, nhìn thịt băm rau xanh trên bàn, trước mắt của cô luôn luôn hiện ra lúc trước, ở trong biệt thự Thẩm gia, Thẩm Lương Xuyên xuống bếp.
Anh đeo tạp
dề, cũng không thấy anh bận rộn gì, một bát mì nóng hổi liền ra nồi.
Rau xanh xanh biếc, thịt băm trơn mềm ngon miệng, mì sợi dễ nhai.
Ăn ngon để cho nước bọt cô đều muốn chảy ra.
Nhưng từ trong tưởng tượng, trở lại hiện thực, khi nhìn đến bát mì thặt băm trương lên, cô liền không nhịn được thở dài, cầm đũa lên, ăn một miệng lớn, sau đó vỗ vỗ bụng của mình: "Tiểu bảo bối, con không có lộc ăn như mẹ! Mẹ đã nếm qua mì thịt băm mà Thẩm ảnh đế tự mình xuống bếp làm, con cũng chỉ có thể ăn một chút mì do mẹ nấu!"
Ăn hết mì, lúc rửa chén, trong tay khá trơn là rơi vỡ bát trên mặt đất.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm cái bát kia, thở dài.
Ngồi xổm người xuống, dọn dẹp sạch sẽ.
Cô biết tinh thần mình có chút không tập trung.
Cô muốn mau mau đến nhìn anh.
Trên tấm ảnh luôn luôn chênh lệch hơn trong hiện thực, không xác định anh sống tốt, cô không an tâm.
Anh là người tính khí quật cường, xem như lúc trước mất ngủ, cũng có thể để Hạ Diệp Hoa không có phát hiện ra được.
Như vậy hiện tại, anh thật sự có thể ngủ an ổn sao?
Quyết định chủ ý, Kiều Luyến cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho như nước chảy: 【 ngày mai tôi đi!)
Cái tin nhắn này vừa gửi đi cảm giác trầm muộn trong ngực cô, liền giảm bớt.
Cô hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu mở ra máy tính dẫn chương trình.