Lôi Hòa Nghi trầm mặc sau đó hít sâu một hơi:
- Mình không muốn tốn thời gian với đám người này.
Mục tiêu của Tô Tử Liên là mình còn Chúc Lam là Cung Huyền Thương, nhất định Tô Tử Liên đã tiết lộ gì đó về chuyện của mình và anh ấy cho Chúc Lam nên cô ta mới nhắm vào mình.
Dĩ nhiên Tô Tử Liên không nói ra việc mình là người của Lôi gia bởi lẽ cô ta từng bước lên được vị trí như ngày hôm nay mà không có kim chủ sau lưng chứng tỏ cô ta rất thông minh.
Chúc Lam sẽ không dại gì đắc tội với Lôi gia nếu biết mình họ Lôi cho nên cô ta chỉ là quân cờ của Tô Tử Liên mà thôi.
Ninh Mẫn gật đầu đồng ý với suy đoán của Lôi Hòa Nghi sau đó nhìn cô hỏi:
- Vậy bây giờ cậu tính thế nào?
- Trước mắt Mẫn nhi, cậu liên hệ với phòng truyền thông của công ty lên bài đính chính chuyện này, dù sao đây cũng chỉ là lời một phía của Chúc Lam, chúng ta còn chưa lên tiếng người khác sao có thể quy chụp là chúng ta sai.
Khách hàng chủ yếu của CHEN là giới thượng lưu, bọn họ không ngốc càng không dễ dàng chấp nhận chuyện để một người không có bối cảnh như Chúc Lam chi phối.
Huống chi hiện tại người quay lưng với CHEN là fan của Chúc Lam, lượng khách hàng này từ đầu đã định sẵn là không ổn định lâu dài rồi, sản phẩm bọn họ nhắm đến cũng không phải sản phẩm mũi nhọn mang đến lợi nhuận lớn, trong thời gian ngắn không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta.
Đúng rồi, trong bài đính chính đừng quên nhắc bọn họ thông báo nếu Tô Tử Liên tiếp tục bám vào chuyện này mà hạ bệ CHEN chúng ta không ngại tiết lộ những việc khi trước cô ta đã làm khi còn đang du học đâu.
Đó cũng là lý do chính tại sao chúng ta từ chối hợp tác với WF.
Dù sao CHEN cũng là tâm huyết của chúng ta, chọn đối tác cũng phải chọn người có nhân phẩm đàng hoàng.
- Mình hiểu rồi, cậu yên tâm!
Lantana ngồi bên cạnh yên lặng nãy giờ cũng lên tiếng:
- Vậy Nghi bảo, cậu sẽ làm gì, có tính ra mặt không?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự lắc đầu.
- Không, mình sẽ không ra mặt cho mọi người biết mình là người sáng lập CHEN.
Hiện tại mình đang muốn bước chân vào giới giải trí, vẫn chưa có tên tuổi, mình không có ý định lợi dụng gia thế để nổi tiếng nên việc của CHEN tạm thời đê cậu và Mẫn nhi ra mặt giải quyết đi.
Chỉ là một diễn viên nhỏ lại có một công ty thời trang danh tiếng ở Mỹ, cái người khác nghĩ đến đều sẽ là bối cảnh sau lưng mình chứ không phải mình, đó không phải mục tiêu mình vạch ra.
Có điều sau chuyện lần này mình càng chắc chắn hơn việc phải nổi tiếng.
Như vậy đến một lúc nào đó danh tiếng của mình lên cao, có thật nhiều fan, việc tiết lộ CHEN do mình sáng lập sẽ thu hút được nhiều sự quan tâm hơn, khi ấy CHEN sẽ có thêm một lượng khách hàng không nhỏ.
Mình muốn WF phải ngước đầu nhìn CHEN lớn mạnh.
Lantana gật đầu sau đó không khỏi oán thán một câu:
- Lần này lại bỏ qua cho Tô Tử Liên sao?
Ninh Mẫn lập tức lên tiếng:
- Không phải bỏ qua mà là tạm thời chưa cần động đến, cứ để cô ta đắc ý một khoảng thời gian, người trèo càng cao thì té càng đau.
- Mẫn nhi nói không sai, cô ta và Chúc Lam vừa động đến CHEN thì bị người ta hạ bệ thì người khác sẽ nghĩ gì.
Nghĩ rằng CHEN thù dai, hành sự không khác gì xã hội đen, lúc đó danh tiếng sẽ càng xấu đi.
Chúc Lam và Tô Tử Liên lại biết lợi dụng truyền thông, đến lúc đó dù loại được cả hai thì CHEN ít nhiều gì vẫn sẽ chịu thiệt thòi không nhỏ.
Hơn nữa Tô Tử Liên tốt xấu gì cũng tốt nghiệp Stanford, chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh.
Cô ta hành sự có chừng mực, biết chừa đường lui cho mình, nhìn đi nhìn lại sự việc lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng vẫn chưa chạm phải giới hạn lớn nhất của mình, Tô Tử Liên đoán được nên biết mình sẽ không đuổi cùng giết tận cô ta.
Nếu không với tính cách có thù tất báo lẫn thế lực sau lưng mình, đừng nói là một Tô Tử Liên nho nhỏ dù mình muốn bóp nát công ty cô ta đang làm cũng không phải chuyện khó gì.
Sau sự việc này nếu Tô Tử Liên hay Chúc Lam xảy ra vấn đề gì trong sự nghiệp thật không biết truyền thông sẽ bêu xấu CHEN như thế nào nên Mẫn nhi bảo hiện tại chưa phải lúc động đến Tô Tử Liên cũng không hẳn là sai.
CHEN rất quan trọng với mình, cô ta đi nước cờ hiểm này quá vội vã rồi, cũng đã trực tiếp tuyên chiến với mình.
Lại chọn đồng hành là người có tình ý với Cung Huyền Thương nhà mình, dù không muốn trả đũa cũng không được, cái Tô Tử Liên không đoán được là mình và Cung Huyền Thương đã bên nhau mà cho rằng hai đứa mình vẫn còn đang mập mờ.
Tô Tử Liên hiểu mình nhưng suy cho cùng vẫn không phải con giun trong bụng, sao có thể hiểu hết suy nghĩ và từng đường đi nước bước của mình.
- Nghi bảo nhà chúng ta nguy hiểm quá!
Lantana lại cảm thán một câu, nhìn Lôi Hòa Nghi đầy thích thú.
Cô cũng phối hợp nâng cằm Lantana, vẻ mặt cao ngạo cất lời:
- Lantana, cậu phải biết rằng điều đáng sợ không phải kẻ ngu mà tỏ ra nguy hiểm, đáng sợ là kẻ nguy hiểm mà tỏ ra ngu.
Tô Tử Liên cho rằng mình tuổi trẻ bồng bột vậy mình tiếp tục giả ngu cho cô ta xem.
- Thật may...!mình không phải kẻ thù của cậu, thủ đoạn ngoan tuyệt dứt khoát của Cung Huyền Thương cộng thêm tính cách có thù tất báo của cậu...!thật không dám nghĩ đến.
Hừm, hai người đúng là trời sinh một cặp mà.
Nghe nhắc đến Cung Huyền Thương, vẻ mặt cao ngạo của Lôi Hòa Nghi hiếm khi xuất hiện một tia mềm mại dịu dàng, thấp giọng cảm thán:
- Không phải trời sinh một cặp mà là...!tự tìm đến nhau.
Nếu là trời sinh một cặp hai người đã không sinh ra ở hai thời đại khác nhau, trải qua rất nhiều chuyện mới có thể an ổn bên nhau.
- Được rồi, chuyện này đến đây thôi, mình còn bận việc nên xin phép về trước.
Những việc còn lại ở CHEN làm phiền hai cậu rồi!
Ninh Mẫn gật đầu vỗ vai Lôi Hòa Nghi.
- Không vấn đề gì, cậu cứ về nghỉ ngơi đi!
- Ừ, vậy mình về đây, tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách đi xuống dưới tầng trệt, lúc nãy trong thang máy cô đã gọi tài xế đến đón, đoán hẳn chưa tới 10 phút nữa sẽ có mặt.
Quả nhiên không bao lâu sau một chiếc Rolls-Royce của Lôi gia dừng lại trước mặt cô, Lôi Hòa Nghi mở cửa xe bước lên rồi về nhà.
Về đến nhà Lôi Hòa Nghi chào hỏi mọi người rồi lên phòng nằm ngủ một lát.
Lúc thức dậy đã quá trưa, bụng cũng réo lên kháng nghị, Lôi Hòa Nghi vuốt tóc rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, xong xuôi xuống nhà tìm gì đó để ăn lót dạ.
Một bên ăn nhẹ một bên mở điện thoại xem Ninh Mẫn xử lý chuyện ở công ty như thế nào?
Tốc độ làm việc của Ninh Mẫn cực kỳ nhanh, bài đăng đính chính đã đăng từ lâu.
Lời lẽ đanh thép, quyết liệt chứ không úp úp mở mở như Chúc Lam, Ninh Mẫn cũng đưa luôn bộ phận pháp lý vào khiến phía Chúc Lam và Tô Tử Liên phải e ngại.
Chúc Lam không biết rõ nhưng Tô Tử Liên lại biết sau lưng CHEN là Lôi thị, bộ phận pháp lý của CHEN dĩ nhiên có liên quan đến Lôi thị, không phải một đoàn luật sư của WF và một minh tinh như Chúc Lam có thể so được.
Dĩ nhiên những chuyện cũ của Tô Tử Liên khi ở Stanford cũng được Ninh Mẫn uyển chuyển nhắc đến, chuyện này người ngoài không hiểu nhưng người trong cuộc như Tô Tử Liên sao có thể không biết, ngay lập tức cô ta và công ty câm như hến, Chúc Lam cũng không có động thái gì.
Dư luận nhờ thế cũng được xoa dịu, chiều hướng ban đầu từ nghiêng về một phía cũng dần cân bằng lại.
Nhưng Lôi Hòa Nghi trước giờ hành sự dứt khoát, những người đã quay lưng với CHEN cô không định lần nữa tươi cười đón chào cho nên địa vị của CHEN trong thị trường thời trang cũng nhờ thế mà ổn định hơn.
Đẳng cấp của một thương hiệu chính là giữ được giá trị của mình, không phải khách hàng như thế nào cũng có thể tùy tiện chào đón đây còn là chưa kể đã từng quay lưng.
Đang ngẩn ngơ thì đột nhiên nhớ đến Cung Huyền Thương, lập tức nhắn tin cho anh.
‛Thương!’
Tin nhắn vừa gửi đi gài giây sau đã có hồi đáp.
‛Hửm!’
‛Anh đang bận sao, nếu bận chúng ta nói chuyện sau!’
‛Vẫn tốt, chỉ là đến trễ nên việc tồn đọng hơi nhiều, vẫn chưa ăn trưa, anh đang rất đói!’
Lôi Hòa Nghi vừa xem đã biết ý đồ của anh nhưng cô cũng biết anh chưa ăn trưa khả năng lớn là đúng, dù biết tỏng âm mưu lừa cô đến Cung thị nhưng cô cũng không nỡ để anh đói mà làm việc.
‛Vậy anh đợi chút, em mang cơm đến cho anh, nhưng hôm nay đừng mong em lại đến nhà anh, em còn nhiều việc phải làm lắm!’
‛Em không đến nhà anh vậy anh đến nhà em là được!’
‛Có khác gì nhau? Anh đừng có giở thói trẻ con nữa, anh đã 30 tuổi rồi đó chú già à!’
‛Anh không quên tuổi của mình, em không cần nhắc cũng không cần gọi anh là chú già nữa, chê anh chưa đủ già sao?’
‛Biết rồi, lão nam nhân!’
‛Nghi Nghi...’
Mặc dù chỉ gọi nhũ danh của cô nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm nhận được sự bất lực lẫn bất đắc dĩ của Cung Huyền Thương, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
‛Không nói chuyện với anh nữa, em đi làm cơm trưa cho anh đây, lát nữa gặp!’
‛Anh đợi em!’
Lôi Hòa Nghi gửi đi một icon trái tim rồi để điện thoại trên sofa, bản thân thì vào bếp làm cơm trưa cho Cung Huyền Thương.
Một lát sau một cái lồng đựng đồ ăn cùng mấy hộp nhỏ linh tinh được cô gói gọn vào một túi vải chuyên dùng để đựng cơm hộp bento, Lôi Hòa Nghi mang ra phòng khách cầm điện thoại, túi xách và chìa khóa xe ra ngoài.
Lái chiếc Ferrari trắng đi đến Cung thị, thuận lợi đỗ xe rồi đến tầng trệt, lễ tân đã có kinh nghiệm nên thấy cô đến thì cung kính mời vào trong, Lôi Hòa Nghi một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Cung Huyền Thương.
Gõ cửa sau đó bước vào, cô nhìn thấy Cung Huyền Thương đang ngồi trên bàn làm việc, dáng vẻ tập trung nghiêm túc, đặc biệt là chiếc kính gọng vàng càng khiến anh thêm quyến rũ, Lôi Hòa Nghi nhìn không chớp mắt, bước chân đi đến sofa cũng chậm hơn bình thường.
Cung Huyền Thương nghe động tĩnh lập tức ngẩng mặt nhìn thấy là Lôi Hòa Nghi thì gương mặt dịu xuống cười nhẹ đi về phía cô.
Đến khi anh đứng ngay trước mặt cô, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm.
Cô vừa cúi người đặt cơm trưa lên bàn thì Cung Huyền Thương giơ tay tháo kính sau đó ôm lấy eo cô kéo đến siết chặt trong lòng.
Lôi Hòa Nghi còn chưa hoàn hồn thì gương mặt điển trai của Cung Huyền Thương đã phóng đại ngay trước mắt, toàn bộ lời muốn nói đều bị nụ hôn cuồng dã của anh chặn lại.
Lôi Hòa Nghi bị anh hôn đến nhũn cả người, hai chân run rẩy đứng không vững, lúc Cung Huyền Thương buông tha cho cô, Lôi Hòa Nghi dường như chỉ còn chút hơi tàn, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn anh đầy oán giận.
Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ tức giận thiếu điều muốn cạp bay đầu anh của Lôi Hòa Nghi chỉ biết cười tươi, vòng tay ôm càng chặt hơn, hôn lên chóp mũi cô.
- Chú già, lão nam nhân hử? Em càng ngày càng to gan!
Hóa ra anh hôn cô là vì trả đũa chuyện này, Lôi Hòa Nghi mím môi, chẳng chịu thua đáp lại:
- Em cũng không có nói sai! Anh tức giận cái gì?
- Anh không giận, anh chỉ muốn cho em biết lão nam nhân bị chê già sẽ như thế nào mà thôi.
Bé con, vì em còn nhỏ nên anh còn nhịn, một lúc nào đó thời cơ đã đến, cả gốc lẫn lãi anh đều sẽ tính kỹ với em!
Lôi Hòa Nghi nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của Cung Huyền Thương, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Cái ánh mắt thiếu điều đè cô xuống nhai không còn xương như thế này mà bảo không giận, con nít 3 tuổi còn không tin huống chi là cô.
- Anh đừng có dọa em, em có lòng tốt mang cơm trưa đến cho anh, anh còn hóa thành lão sắc lang dọa em, có phải không muốn ăn trưa nữa không?
- Mang đến cho anh thì làm gì có chuyện lấy lại?
Nói xong lập tức ôm Lôi Hòa Nghi cùng ngồi xuống ghê, chậm rãi mở hộp cơm ra ăn.
- Em muốn ăn không?
- Không ăn đâu, lúc nãy đã ăn rồi, em còn no.
- Vậy