Cung Huyền Thương không vội hỏi Lôi Hòa Nghi đã xảy ra chuyện gì, thấy cô khóc dữ dội như thế dỗ còn không kịp.
Cũng không quan tâm Sở Mặc Thần và những người khác còn đó, hai tay ôm gọn Lôi Hòa Nghi vào lòng xoa xoa lưng cô dỗ dành.
- Nghi Nghi ngoan, không khóc, không sao rồi...!không sao...
Lôi Hòa Nghi ôm chặt Cung Huyền Thương như ôm lấy cọng rơm cứu mạng, anh cũng ôm lấy cô rồi nhìn Sở Mặc Thần.
Anh ấy gật gật đầu sau đó đưa mắt hướng lên trên lầu ngụ ý để Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi về phòng trước.
Cung Huyền Thương cũng không hỏi nhiều bế Lôi Hòa Nghi lên phòng, trên tầng cũng không có nhiều phòng, anh vừa lên đã nhìn thấy cánh cửa lớn được khép lại, hai nữ giúp việc đứng cạnh thấy anh đến lập tức cung kính mở cửa, sau khi anh vào phòng thì hai người lui xuống.
Cung Huyền Thương ngồi xuống giường, Lôi Hòa Nghi ngồi trên đùi anh, Cung Huyền Thương giúp cô lau nước mắt, Lôi Hòa Nghi thút thít ngồi trong lòng anh.
- Anh ở đây, em không sao rồi, ngoan nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lôi Hòa Nghi siết chặt tay Cung Huyền Thương, chậm chạp run rẩy kể lại chuyện vừa rồi.
Ánh mắt Cung Huyền Thương lúc này không thể dùng một từ lạnh để diễn tả, xúc động muốn giết người đã lâu không xuất hiện bây giờ đang sôi trào trong người anh.
Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi, chạm lên phần vải áo bị rách do vết cắn của Loki, đầu ngón tay bị dính máu của Lôi Hòa Nghi đang dần khô lại, màu đỏ của máu đập vào mắt khiến Cung Huyền Thương không khỏi đau đớn.
- Nghi Nghi, không sợ nhé, nếu đó là thú cưng do Sở Mặc Thần nuôi vậy thì nhất định sẽ không làm hại em, đừng sợ!
Cung Huyền Thương vừa xoa đầu vừa nhẹ giọng an ủi, rất lâu sau mới nhận được cái gật đầu rất nhẹ của Lôi Hòa Nghi.
Anh nói thế cũng không phải nói tốt cho Sở Mặc Thần hay giúp anh giải oan, anh chỉ muốn hóa giải khúc mắc và giảm căng thẳng tinh thần cho Lôi Hòa Nghi mà thôi.
Lần tai nạn trước khiến tố chất tinh thần lẫn cơ thể Lôi Hòa Nghi yếu đi rất nhiều, hiện tại cô sợ hãi như vậy nếu không khiến cô buông xuống phòng bị sợ là về lâu dài sẽ khó giải quyết thậm chí khiến cô sinh ra ám ảnh tâm lý.
Lôi Hòa Nghi không nói gì nữa, lặng lẽ nấp trong lòng Cung Huyền Thương, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, Cung Huyền Thương thừa biết bên ngoài là Sở Mặc Thần nên cất tiếng cho người vào.
Sở Mặc Thần dẫn theo bác sỹ gia đình đến xử lý vết thương cho Lôi Hòa Nghi.
Cô không phản đối nhưng vẫn một mực ngồi trong lòng Cung Huyền Thương, không ai dám ý kiến gì.
Trong khi bác sĩ lấy thuốc và dụng cụ ra thì Cung Huyền Thương cởi áo khoác của Sở Mặc Thần ra đưa lại cho anh ấy.
Trên cánh tay Lôi Hòa Nghi có vết răng của Loki, một vài chỗ bị hằn lên vết đỏ, có chỗ bị cắn vào da thịt chảy máu.
Bác sĩ cắt bỏ phần tay áo của cô rồi tiến hành lau máu sát trùng.
Dưới tác dụng của thuốc tê cũng như mệt mỏi về mặt tinh thần, Lôi Hòa Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong lòng Cung Huyền Thương.
Nhưng gương mặt Lôi Hòa Nghi vẫn còn nhợt nhạt, đôi mày nhíu chặt, cô ngủ không được yên giấc, Cung Huyền Thương đau lòng không thôi, nói với bác sỹ cho cô một mũi thuốc an thần bằng tiếng Italy.
Thuốc phát huy tác dụng, hai hàng lông mày của Lôi Hòa Nghi dần thả lỏng, Cung Huyền Thương ôm cô đặt xuống giường điều chỉnh tư thế nằm rồi đắp chăn cho cô.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt ngủ say đẹp như búp bê của Lôi Hòa Nghi, tay cầm lấy bàn tay bị thương của cô, nhìn cũng không nhìn Sở Mặc Thần mà hỏi:
- Ai làm?
Đây là Italy, Cung Huyền Thương thừa biết thời gian anh ở trên phòng với Lôi Hòa Nghi đủ để Sở Mặc Thần điều tra mọi chuyện và biết được người đứng sau.
Lôi Hòa Nghi không thể tự mình đi đến nơi ở của Loki, nữ giúp việc kia càng không có lý do vô duyên vô cớ dẫn cô đến đó, chỉ có thể là do có người xúi giục phía sau, có thể mua chuộc được người trong lâu đài của Sở Mặc Thần thì nhất định là một người rất quen thuộc với lâu đài này, với Loki, thế lực cũng rất lớn.
Nhưng như vậy thì sao chứ, ở Italy hay bất cứ đâu, bất cứ người nào cũng không nên động vào người của anh đặc biệt là Lôi Hòa Nghi.
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi rồi lại nhìn sườn mặt của Cung Huyền Thương.
- Là...!Nancy!
Đôi mắt Cung Huyền Thương co lại, nhếch môi nói tiếp:
- Nancy Giovanni - con gái lớn của cố vấn trong tổ chức của anh - Marco Giovanni.
Sở Mặc Thần, người dưới trướng của mình anh quản không được thì còn làm chủ kiểu gì nữa.
- Thật xin lỗi, lần này là lỗi của tôi.
- Fernandez Corradini, tôi sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ trong tổ chức của anh nhưng kẻ làm hại người phụ nữ của tôi...!tôi sẽ không bỏ qua.
Giống như anh, tôi cũng là người đứng đầu một tổ chức và tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu khích uy quyền của mình bằng cách động vào người của tôi.
Anh nên cảm thấy may mắn vì cô ấy không sao nếu không thì cũng không thể trách tôi lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình.
Chuyện này tôi sẽ để anh tự mình gửi quyết nhưng tôi cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
- Cung Huyền Thương, Nancy có ác cảm với Nghi Nghi, nếu anh làm gì cô ta thì thế lực sau lưng cô ta sẽ nhắm vào Nghi Nghi.
Cung Huyền Thương cười lạnh, ánh mắt hiện rõ sát ý.
- Tôi bỏ qua thì cô ta sẽ buông tha cho Nghi Nghi sao.
Cô ta ra tay với Nghi Nghi là vì anh cho nên tôi mới để anh giải quyết, đổi lại nếu cô ta vì tôi mà ra tay với Nghi Nghi thì tôi đảm bảo cô ta sẽ không thấy Mặt Trời ngày mai.
Sở Mặc Thần, đừng để Nghi Nghi thất vọng cũng đừng ép tôi khiến Nghi Nghi vĩnh viễn không gặp lại anh, cho dù phải dùng đến cách cực đoan nhất, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
- Được, tôi hiểu rồi!
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó đi ra ngoài, Cung Huyền Thương đóng cửa lại, đắp chăn cẩn thận lại cho Lôi Hòa Nghi, xác định cô đã ngủ say rồi mới cầm điện thoại yên lặng đi đến ban công, gọi cho Bạc Kình Thương.
Hai người nói chuyện rất lâu, tầm khoảng nửa tiếng, đến khi trên giường Lôi Hòa Nghi phát ra tiếng rì rầm ngủ không yên, Cung Huyền Thương mới vội chào Bạc Kình Thương quay lại với Lôi Hòa Nghi.
Trong phòng mở điều hòa, thời tiết ở Roma cũng đã vào lạnh nhưng trên trán Lôi Hòa Nghi lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hai đầu lông mày nhíu chặt, gương mặt sợ hãi nhăn nhó.
- Nghi Nghi...!Nghi Nghi...
Giọng nói lo lắng của Cung Huyền Thương đánh thức Lôi Hòa Nghi khiến cô bừng tỉnh, phải mất mấy giây Lôi Hòa Nghi mới có thể hồi thần, cô xoa đầu hít thở sau đó được Cung Huyền Thương ôm vào lòng.
- Không sao, đừng sợ nhé!
- Thương, em sợ lắm, anh ở bên cạnh em nhé!
- Được, anh ở bên cạnh em, không phải sợ gì hết nhé!
Cung Huyền Thương nhìn sắc mặt Lôi Hòa Nghi yếu ớt không chút huyết sắc đau lòng không thôi.
- Ngủ thêm một chút đi em!
Lôi Hòa Nghi cầm tay áo Cung Huyền Thương, chậm rãi nằm xuống giường, ánh mắt đáng thương nhìn anh, Cung Huyền Thương xoa đầu cô, sau đó cởi giày nằm xuống bên cạnh.
- Anh ở đây, ngủ đi!
Lôi Hòa Nghi dường như chỉ chờ có thế lập tức lăn vào lòng Cung Huyền Thương ôm chặt anh.
Sở Mặc Thần rời khỏi lâu đài thì lái xe đến dinh thự của gia tộc Giovanni.
Trong phòng khách, Nancy đang nhàn nhã xem tạp chí thời trang, nghe người hầu thông báo Sở Mặc Thần đến thì đứng dậy ra cửa.
Gương mặt Sở Mặc Thần tràn ngập lửa giận nhìn cô ta, Nancy nhếch môi.
- Giận như vậy không lẽ là tình nhân nhỏ của anh bị Loki xé xác rồi chứ...
Còn chưa nói xong thì Sở Mặc Thần đã tiến tới, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ Nancy đẩy cô ta về phía sau dựa vào tường.
Người hầu và vệ sĩ xung quanh sợ hãi nhưng lại chẳng có dũng khí tiến lên ngăn cản đơn giản vì Sở Mặc Thần lúc này như một con thú nổi giận, có thể xé xác bất cứ ai.
- Nancy, tôi nhớ mình đã từng cảnh cáo cô không được động đến cô ấy.
Dù là ở Hoa quốc hay là Italy thì cô cũng không nên động đến cô ấy.
Cô nên biết ơn vì lần này cô ấy không sao, nếu không cô sẽ không chết trong tay tôi mà sẽ chết trong tay của Cung Huyền Thương.
Mà gia tộc của cô cũng sẽ không còn tồn tại...
- Sao anh dám...!thả ra...
Sắc mặt Nancy tái mét, không có dưỡng khí khiến cô ta cảm giác được cái chết đang đến gần.
Ánh mắt Sở Mặc Thần dần mất đi tiêu cự, sức lực trên tay lại tăng thêm, cần cổ của Nancy thiếu điều bị anh bóp gãy.
Đúng lúc này một giọng nói đứng tuổi uy quyền vang lên.
- Fernandez Corradini, buông tay!
Sở Mặc Thần hừ lạnh, dùng sức thả tay, Nancy bị anh đẩy ngã xuống sàn, ôm cổ ho khan.
Ông Marco đưa mắt ra hiệu người hầu đỡ Nancy dậy nhưng không vội đưa cô ta lên phòng.
- Fernandez, ta biết lần này là Nancy hành sự lỗ mãng suýt gây ra chuyện lớn, ta thay mặt nó xin lỗi cháu, cũng sẽ đi đến lâu đài xin lỗi cậu Cung và Cung phu nhân, chỉ là mong cháu và hai người họ bỏ qua cho Nancy lần này.
Ta nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, tuyệt đối không để nó gây họa lần nữa.
- Chú, nếu không phải vì nể tình chú thì Nancy đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, lần này nếu không phải vì mọi chuyện còn có thể cứu vãn thì hôm nay người đến đây không phải là cháu mà chính là người nhà họ Cung đến đòi mạng.
Ông Marco hạ mi mắt thở dài nhìn Nancy rồi lại nhìn Sở Mặc Thần.
- Nancy cũng là do ta nuông chiều nên mới như vậy, là ta sai, nếu cần thiết ta nhất định bồi thường cho khách của cháu.
- Cùng là con gái của chú nếu Nancy có thể giống như Colin thì cháu đã không phiền lòng vì cô ta đến vậy.
Nancy đang yên lành đứng phía sau nghe Sở Mặc Thần nói thế thì như bị chạm đúng tim đen, trừng mắt giận dữ.
- Anh...!sao có thể so sánh tôi với nó...
- Nancy!!!
Bị ông Marco quát, Nancy chỉ có thể im lặng trừng mắt nhìn hai người.
Ông Marco nhéo trán, thở dài nhìn người hầu.
- Đưa cô chủ lên phòng, gọi bác sỹ đến chăm sóc, thời gian tới để nó ở trong phòng tĩnh dưỡng, không có lệnh của ta không được phép cho nó ra ngoài.
- Vâng!
- Bố, bố không thể nhốt con, con không làm gì sai cả...!bố...
Nancy la hét phản đối lời của bố mình nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng chế đưa lên phòng.
Ông Marco và Sở Mặc Thần