Lôi Lăng Quân ba chân bốn cẳng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ em gái.
Đau lòng lau đi mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán cô, ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không rõ, hình như là dây cáp xảy ra vấn đề nên cô ấy bị rơi.
Đồng tử Lôi Lăng Quân co rút lại, một cơn giận không tên không ngừng xâm chiếm cả người anh.
Bộ phim này anh đã dốc tâm tư suốt nhiều năm để chuẩn bị, đến hiện tại mới khởi quay.
Chất lượng phim thì khỏi phải bàn, em gái lại diễn vai chính cho nên Lôi Lăng Quân chuẩn bị mọi thứ dù là chi tiết nhỏ nhất cũng đều dùng thứ chất lượng nhất.
Từng cành cây ngọn cỏ, con chó con mèo đều dùng hàng thật.
Đạo cụ đều là đồ chất lượng, thiết bị là hàng nhập khẩu cho nên việc dây cáp xảy ra vấn đề quả thật quá phi lý.
Một thiết bị quan trọng như vậy, đoàn làm phim sẽ dùng hàng kém chất lượng sao? Huống chi còn là cảnh quay của Lôi Hòa Nghi.
Lôi Lăng Quân nghĩ được như vậy thì dĩ nhiên Cung Huyền Thương cũng nghĩ đến, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm sau đó lại thấp thoáng vẻ thương xót nhìn Lôi Hòa Nghi, vỗ vai Lăng Quân, hạ giọng trấn an:
- Giờ không phải lúc kích động, cậu nên nghĩ cách đưa cô ấy đến bệnh viện đi.
Lôi phủ cách xa trung tâm thành phố, xe cứu thương đến cũng mất một khoảng thời gian huống chi đường đi cũng không được bằng phẳng, không chừng vết thương của cô ấy sẽ còn trở nặng.
Lôi Lăng Quân gật gật đầu, tiếp tục xoa đầu an ủi em gái, lúc này Lôi Hòa Nghi đã được nhân viên y tế cẩn thận đặt lên cáng cứu thương và bắt đầu sơ cứu.
Lôi Lăng Quân cắn ngón tay đi đi lại lại, lúc sau thì đưa tay vào túi lấy điện thoại ra.
- Alo, anh! Là em, Quân đây.
Lôi Lăng Triệt lúc này đang ở quân khu tích cực huấn luyện để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới.
Vừa hoàn thành xong một bộ môn huấn luyện thì cấp dưới mang điện thoại đến, nói là Lôi Lăng Quân gọi.
Lôi Lăng Triệt có chút khó hiểu, vì Lôi Lăng Quân biết hiện tại là giờ làm việc của anh, sẽ không gọi điện vào giờ này, nếu gọi thì hẳn là có chuyện không hay.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Lôi Lăng Triệt vừa bắt máy đã nhận được một câu nói của em trai khiến anh có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh:
- Anh, nha đầu ở Lôi phủ bị thương rồi? Lôi phủ cách xa trung tâm thành phố, anh có thể lái trực thăng đến không?
Lôi Lăng Triệt chưa kịp tiêu hóa tin tức vừa nhận được, thứ duy nhất lọt vào tai anh chính là mấy chữ bị thương.
Chai nước trên tay vừa uống được một ít liền bị vứt đi.
- Đưa nha đầu đến sân vườn, anh đến ngay!
- Vâng!
Vừa cúp điện thoại, Lôi Lăng Triệt liền lệnh cho cấp dưới:
- Chuẩn bị trực thăng cho tôi, những việc khác từ từ tôi sẽ giải thích với cấp trên!
- Rõ!
Vì có nhiệm vụ quan trọng nên các trang thiết bị chiến đấu ở quân khu luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lôi Lăng Triệt vừa hạ lệnh thì cấp dưới đã hành động, cấp nhiên liệu rồi kiểm tra một lượt, phát hiện không có sai sót thì đến báo cáo với Lôi Lăng Triệt.
Toàn bộ quá trình không quá mười phút.
Lôi Lăng Triệt đi lên trực thăng, khởi động sau đó rời đi.
Bên phía đoàn làm phim, biết được Lôi Lăng Triệt sẽ sớm tới đây nên Lôi Lăng Quân dặn dò các nhân viên y tế đưa Lôi Hòa Nghi đến sân vườn Lôi phủ, đợi trực thăng đến.
Cung Huyền Thương đi theo các nhân viên y tế, Lôi Lăng Quân đi đến chỗ đạo diễn Vương yêu cầu điều tra làm rõ chuyện này.
Đạo diễn Vương dĩ nhiên đồng ý, chưa nói đến diễn viên trong đoàn của ông bị thương chỉ riêng việc Lôi Hòa Nghi là con gái anh em tốt của ông thôi, việc này đã không thể bỏ qua rồi.
Lôi Lăng Quân liếc tất cả những người trong đoàn một lượt, ngụ ý không ai được đi theo, sau đó cũng đi đến sân vườn.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho bệnh viện kêu họ chờ sẵn ở sân thượng.
Còn về hai ông bà đang ở Berlin và Lôi Lăng Hàn ở Paris, không nên nói thì hơn, sợ rằng biết tin bọn họ sẽ cấp tốc bay về mất.
Lúc đó người áy náy nhất lại chính là Lôi Hòa Nghi.
Hơn mười phút sau thì trên bầu trời xuất hiện một chiếc trực thăng quân đội, những người có mặt ở đoàn làm phim nháo nhào hết cả lên.
Trực thăng dừng ngay trên Lôi phủ, không cần nói cũng biết là vì ai mà đến, mọi người đều thầm than Lôi Hòa Nghi thật đỉnh, có thể khiến Lôi tổng huy động cả trực thăng quân đội đến.
Không ai để ý sắc mặt Từ Mộng đứng lẫn trong đám đông lập tức tái mét.
Cô ta không ngờ chỉ vì Lôi Hòa Nghi bị ngã mà khiến Lôi Lăng Quân lập tức chạy đến đây.
Còn vì cô mà thỉnh trực thăng quân đội đến thay cho xe cứu thương.
Dường như cô ta cảm thấy mình chọc phải ổ kiến lửa rồi, cho dù không biết thân phận thật sự của Lôi Hòa Nghi nhưng cô ra đủ thông minh để hiểu địa vị của cô trong lòng Lôi Lăng Quân không thấp.
Nếu chuyện này bị lộ ra, sợ là Từ gia cũng không cứu được cô ta.
Từ Mộng nhìn đông ngó tây, tìm kiếm anh nhân viên phụ trách kiểm soát dây cáp của Lôi Hòa Nghi lúc nãy.
Anh ta đang co ro run rẩy ở một góc, cảm nhận ánh mắt của Từ Mộng thì giật bắn mình nhìn sang.
Cô ta hất cằm về một phía, ngụ ý muốn anh ta đi theo.
Ngoài sân vườn, trực thăng vừa xuất hiện thì Lôi Lăng Quân và Cung Huyền Thương đã cúi người che chắn cho Lôi Hòa Nghi, giúp cô tránh được bụi đất.
Trực thăng từ từ đáp xuống, Lôi Lăng Triệt nhảy ra khỏi trực thăng, chạy đến chỗ mọi người.
Nhìn Lôi Hòa Nghi sắc mặt yếu ớt trên cáng cứu thương, đau lòng vô cùng:
- Có sao không?
Lôi Hòa Nghi vì ngại có những người khác ở đây nên không dám để lộ thân phận, cố nở nụ cười còn khó coi hơn khóc trấn an Lôi Lăng Triệt.
- Em không sao!
Lôi Lăng Triệt vuốt tóc cô, đưa mắt ra hiệu với nhân viên y tế và hai người Lôi Lăng Quân, Cung Huyền Thương.
- Đến bệnh viện thôi!
Ba người đàn ông đi trước, nhân viên y tế khiêng